Chẳng ai là kẻ nhút nhát cả chỉ là bọn họ tự tạo cho mình cái vỏ bọc kín đáo mà thôi.
Nhưng lời nói của hắn khiến cậu ấy không thể nuốt nổi, lập tức mở miệng: “Lời đồn về ông nội mày sao, là người khai hoang nơi này.”
“Mày biết ông ấy chết vì điều gì không?” Hắn vẫn giữ ánh mắt ban đầu, chưa một lần nhìn đến Thanh Anh.
“Bệnh.”
Sở Dật đột nhiên bật cười, nụ cười của sự bất lực chăng?
Nói đến chuyện tin đồn làm cho Thanh Anh có chút chột dạ, cậu ấy chưa phải là chưa từng nghe. Mục đích đến đây là để kết thân, cậu ấy thừa biết Trương Oanh Oanh cần thứ gì đó từ con người này, có được sẽ trở về không có được hậu quả sẽ cực kỳ xấu, dự cảm là như vậy.
Giá như Thanh Anh biết món đồ mà cô đang tìm là gì.
“Tao không muốn nói chuyện với những đứa học lớp 11D9.” Hắn bỏ lại câu này rồi phủi mông vào nhà.
Thanh Anh bị sốc đến nỗi phải câm nín, học ngu là tại cậu ấy muốn sao?
“Nói chuyện kiểu gì vậy?” Cậu ấy dẫn xe đi sau Sở Dật như kẻ bám đuôi.
May mắn là nơi đây ít người Thanh Anh mới giữ lại được mặt mũi, đối phương vào nhà cậu ấy cũng điềm nhiên bước theo. Ngôi nhà tối giản, thiếu vật chất điểm cộng là cực kỳ sạch sẽ bước vào lập tức cảm nhận được sự thoáng mát dễ chịu.
Ngôi nhà này có chỗ để giấu đồ sao? Thanh Anh thầm nghĩ.
Cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc-bong-toi/2973518/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.