– Không còn, Tâm Đồng từ nhỏ không có mẫu thân, chưởng môn bị hại chết, Tâm Đồng không còn nơi nương tựa. Ta chết rồi Tâm Đồng không có người thân nào khác.
Lão phụ nhân khóc nói:
– Vị đại nhân này, ta nhìn ra được đại nhân tốt bụng, xin đại nhân hãy mang Tâm Đồng đi theo. Đây là chưởng môn ấn phù của Phi Linh Môn, ai có ấn phù sẽ ngồi vào chức chưởng môn. Ta xin tặng chưởng môn ấn phù cho đại nhân.
Lão phụ nhân đưa ngọc bài trắng tinh cầm trong tay cho Lục Thiếu Du. Ngọc bài kích thước cỡ bàn tay, có nhiều hoa văn, năng lượng nhẹ chứa trong đó.
Lục Thiếu Du hé môi:
– Lão nhân gia, lão nhân gia...
Nhưng lão phụ nhân khép mắt lại, vĩnh viễn không còn mở ra.
Tiểu cô nương lay lão phụ nhân, khóc toáng lên:
– Lam bà bà! Lam bà bà!!!
Lục Thiếu Du nhìn tiểu cô nương không còn chỗ nương tựa, kêu hắn mặc kệ thì không làm được. Tuy hắn không cho rằng mình là người tốt nhưng bỏ mặc tiểu cô nương bơ vơ trong sơn mạch thì Lục Thiếu Du tuyệt đối không làm được.
Chốc lát sau Lục Thiếu Du mở miệng nói:
– Tiểu muội muội, Lam bà bà đã chết, muội đừng khóc nữa.
Tiểu cô nương cứ gào khóc như thế dễ dẫn yêu thú đến.
– A... Vâng...
Tiểu cô nương ngước đầu lên, hốc mắt ửng đỏ nhìn Lục Thiếu Du, vẫn còn nức nở nhưng không thành tiếng.
Lục Thiếu Du khẽ nói:
– Ta sẽ chôn Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vu-thien-ha/3147429/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.