Bên ngoài sơn động có một lão giả áo tím đang nhìn hắn chằm chằm, khoảng chừng năm mươi tuổi, có mái tóc dài màu lam thật quỷ dị, có vẻ cực kỳ lôi thôi, quần áo dơ bẩn đầy tro bụi, bộ dáng chẳng khác gì một tên ăn mày.
Lục Thiếu Du nhìn lão giả hoàn toàn không có chút chân khí, giống như một người bình thường, nhưng đôi mắt nhìn qua như có vẻ đờ đẫn của lão giả trên thực tế lại cực kỳ sáng ngời.
Sau lưng Lục Thiếu Du, bốn người Bạch Linh cũng nhanh chóng chạy ra, ánh mắt rơi lên người lão giả.
- Người tuổi trẻ, ngươi nhìn thấy ta rồi nha, ta tìm được các ngươi, hiện tại ta cũng trốn đi, ngươi phải đi tìm ta đó!
Lão giả nhìn Lục Thiếu Du cười hắc hắc, như đứa trẻ hưng phấn bỏ trốn vào trong rừng cây.
Năm người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Chúng ta đi!
Lục Thiếu Du thấp giọng nói, không cần gây phiền toái tốt hơn, người này cấp cho hắn cảm giác thật quỷ dị, Lục Thiếu Du tin tưởng cảm giác của mình không sai.
Mọi người lập tức rời đi, cũng không để ý tới lão giả.
- Uy, các ngươi không chơi với ta sao!
Lão giả sốt ruột kêu lên, lập tức truy theo sau, vòng qua năm người ngăn cản đường đi, nói:
- Các ngươi chơi với ta được không, ta vừa mới nhìn thấy các ngươi đánh nhau, hình như còn có người truy các ngươi, nếu không chơi với ta, ta sẽ lớn tiếng kêu lên!
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vu-thien-ha/3145766/chuong-1037.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.