Nghe được sư phụ đánh giá Huyền Thiên yêu tôn, Lục Thiếu Du cảm thấy thật ngoài ý muốn, sư phụ là linh tôn cửu trọng, nếu còn mạnh hơn sư phụ, hẳn là võ đế cùng linh đế trong truyền thuyết, nhưng danh hào của lão quái kia chỉ là yêu tôn, phỏng chừng vẫn là Vũ tôn, chỉ sợ là cửu trọng, đoán chừng là có không ít lá bài tẩy mới mạnh hơn sư phụ, nhưng sư phụ nói luận thực lực không bằng lão quái, như vậy về trận pháp, khôi lỗi, còn có thủ đoạn khống thú hẳn là cao minh hơn, nhưng nói thế nào cũng không thể phủ định Huyền Thiên yêu tôn tuyệt đối là một nhân vật, nghe khẩu khí của sư phụ, hình như còn có chút giao tình.
- Sư phụ, vì sao bốn đại sơn môn phải diệt Huyền Thiên môn?
Lục Thiếu Du hỏi.
- Có một số việc hiện giờ ngươi chưa đủ thực lực để biết, không cần hỏi nhiều, nhưng bốn đại sơn môn muốn tiêu diệt Huyền Thiên môn là bởi vì họ uy hiếp địa vị của bốn môn phái, đổi lại là ai cũng muốn lấy bảo vật của Huyền Thiên môn, một bảo vật khiến người phải đỏ mắt.
Thánh Thủ linh tôn nói.
- Là bảo vật gì?
Lục Thiếu Du tò mò hỏi.
Xuy!
Lại có lôi đình đánh xuống, Thánh Thủ linh tôn đánh ra hào quang, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói:
- Ngươi có muốn biết danh hào của Huyền Thiên yêu tôn vì sao mà có không?
- Đệ tử đúng là có chút tò mò, chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vu-thien-ha/3145380/chuong-1230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.