Lục Thiếu Du nhìn Diệp Mỹ rồi nói.
- Chưởng môn, những lời này của người cũng không thể tùy tiện nói ra nha. Ta là người của Phi Linh môn chứ không phải là người của chưởng môn, nếu nói như vậy, sợ rằng chưởng môn sẽ bị mấy vị phu nhân xử lý a.
Diệp Mỹ nhìn Lục Thiếu Du rồi nói.
- Chuyện này...
Lục Thiếu Du ngượng ngùng nở nụ cười tà dị nói:
- Diệp Phó đường chủ dù sao cũng là một mỹ nữ vạn dặm khó thấy, sợ rằng người theo đuổi cũng không ít nha. Nếu như làm người của ta quả thực có chút ủy khuất rồi.
- Chưởng môn khinh thường ta sao? Nếu như chưởng môn thực sự nghĩ như vậy, sau này thuộc hạ sẽ là người của chưởng môn.
Diệp Mỹ mỉm cười, trong mắt bắn ra sự quyến rũ.
- Lời ta nói là sự thực. Dùng thiên tư, tâm trí của Diệp Phó đường chủ, là ta không xứng a.
Lục Thiếu Du nói xong lập tức mỉm cười.
Khanh Khách.
Diệp Mỹ nhìn nam tử trước mắt, một lát sau tiếng cười như chuông bạc vang lên:
- Thuộc hạ tự biết không xứng với chưởng môn, có thể theo bên người chưởng môn cũng đủ rồi.
Trên ngọn núi, bầu không khí lập tức có chút xấu hổ, trong sự xấu hổ còn có chút mờ ám khiến cho hai người lập tức có chút câu nệ.
Hôm sau sắc trời vừa sáng, cảnh sắc trong Thiên Âm lâm lúc này cũng tuyệt mỹ không gì sánh được. Mọi người trong Phi Linh môn cũng không dừng lại mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vu-thien-ha/3145072/chuong-1404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.