Thấy Lục Thiếu Du nhíu mày, Hắc Vũ mỉm cười nói:
- Cũng không cần quá lo lắng, thực lực của Thánh Linh giáo đi tới đây cũng không phải là không có thực lực tranh đoạt. Thực lực của ta tuy rằng không cường hãn như chủ nhân khi trước. Thế nhưng người bình thường cũng không cần quá sợ hãi.
- Đến lúc đó cẩn thận một chút là được. An toàn quan trọng hơn.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói.
- Điều đó là đương nhiên, tới Thiên đảo, nếu ta bảo đi thì nhất định phải đi. Nếu như gặp phải tình huống nguy hiểm thì lập tức lui lại. Người phải nhớ kỹ, bảo mệnh trước thì sau này mới có thể tranh đoạt bảo vật. Ngàn vạn lần đừng nôn nóng liều mạng cướp đoạt bảo vật. Vạn nhất mạng không còn, thu được bảo vật cũng không thể dùng được.
Hắc Vũ nói.
- Chuyện này ngươi cứ yên tâm, lão đại ta là ai, gặp nguy hiểm chạy rất nhanh a.
Tiểu Long cười hắc hắc nói.
Lục Thiếu Du nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn Tiểu Long.
- Thiếu chủ, tốc độ tu luyện của người chính là ưu thế nhất của người. Ta đi theo chủ nhân mấy nghìn năm cũng học được một vài thứ từ chỗ chủ nhân. Nếu như người nguyện ý nghe thì ta có thể lảm nhảm nói vài câu.
Hắc Vũ nói.
- Xin Hắc Vũ thúc chỉ giáo.
Lục Thiếu Du cầu còn không được cho nên vội vã hành lễ.
- Ta thấy lực công kích của người cực kỳ cường hãn giống như Vũ Vương cửu trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vu-thien-ha/3144455/chuong-1716.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.