Bàn Hủy bên người Lục Thiếu Du lập tức nói.
- Bàn Hủy huynh biết nơi này sao? Thật tốt quá.
Lục Thiếu Du mở miệng cười, địa phương trên đồ cổ kia không ngờ lại nằm trong không gian này, quả thực quá đơn giản.
- Chưởng môn, người cần phải suy nghĩ cho kỹ, địa phương kia quả thực vô cùng nguy hiểm. Cho dù là ta cũng không dám đi vào. Cũng không dám bước vào bên trong. Vô số năm qua, những yêu thú, linh thú tiến vào bên trong cho tới bây giờ chưa từng có một đầu nào đi ra.
Bàn Hủy lần nữa nói với Lục Thiếu Du.
- Bàn Hủy huynh yên tâm đi, nếu có nguy hiểm thì chúng ta lùi ra cũng không muộn.
Lục Thiếu Du nói, dùng tính cách của Lục Thiếu Du mà nói, sao lại không tới nhìn một chút cơ chứ. Càng nguy hiểm thì bên trong càng có bảo vật tồn tại.
- Được rồi, thế nhưng nơi này có hơi xa một chút. Bằng vào tốc độ của ta sợ rằng cũng phải mất bảy ngày. Nếu như đổi lại là người không biết đường đi mà nói, ngay cả nửa tháng cũng chưa chắc đã tới được.
Bàn Hủy nói.
- Thiên Thủ Quỷ Vương đâu?
Lục Thiếu Du khẽ gật đầu, cho dù xa hắn cũng muốn đi. Ánh mắt Lục Thiếu Du quét qua mọi người, tất có mọi người đều có mặt, duy chỉ có Thiên Thủ Quỷ Vương là không thấy đâu.
Trong sơn động lớn, khi ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn vào trong một góc thì Thiên Thủ Quỷ Vương đang ngồi xếp bằng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vu-thien-ha/3144384/chuong-1749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.