- Đại nhân, ta xin ngươi, ngươi cho ta vào Phi Linh môn được không, ta dù ngu ngốc, nhưng ta sẽ cố gắng!
Thiếu niên khẩn cầu nói.
- Ngươi nhìn thấy ngọn núi cao nhất kia không?
Lục Thiếu Du chỉ ngọn núi xa xa hỏi.
Thiếu niên xoay người nhìn ngọn núi lớn, nói:
- Thấy được.
- Trên đỉnh núi có một gốc Bách Linh thảo, trong vòng ba ngày ngươi hái về cho ta, ta sẽ cho ngươi vào Phi Linh môn!
Lục Thiếu Du nói.
- Đại nhân, ngươi phải chờ ta, ta đi ngay!
Thiếu niên bò lên, kỳ thật hắn cũng không biết Bách Linh thảo là thứ gì, bước chân lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, quỳ suốt bốn ngày đêm không nghỉ ngơi, hắn chỉ nếm chút lương khô nên vô cùng đói bụng, nhưng hắn chỉ nghỉ ngơi một thoáng lập tức đi thẳng về hướng ngọn núi, với kinh nghiệm săn thú của hắn muốn lên núi cùng quay trở lại chỉ sợ ba ngày không đủ, nhưng đây chính là cơ hội mà hắn thật vất vả mới có được, hắn không thể chậm trễ giây phút nào.
- Người này, ai nói hắn ngu ngốc, hắn rất biết tính toán.
Nhìn theo bóng lưng thiếu niên, Tiểu Long mỉm cười nói.
- Đại trí nhược ngu!
Lục Thiếu Du khẽ cười, thu hồi kim tệ, trong mắt lộ vài phần ưa thích.
- Lão đại, ta xem thiếu niên này không có thiên phú tu luyện, nhiều nhất chỉ rắn chắc thôi, chỉ sợ không có tiền đồ, hình như còn chưa phải Vũ giả.
Tiểu Long thở dài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vu-thien-ha/3143821/chuong-2040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.