Hai thân ảnh xinh đẹp đang ngồi chung một chỗ, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ trầm tư.
- Hồng Lăng tỷ, không biết vì sao dạo gần đây tâm thần ta luôn bất an!
Lữ Tiểu Linh duỗi lưng nói.
- Ngươi nói vậy ta cũng có cảm giác đó, gần đây tâm thần bất an, giống như đã có chuyện gì phát sinh.
Vân Hồng Lăng nhíu mày nói.
- Không phải hắn đã xảy ra chuyện gì chứ?
Hai nàng nhìn nhau như đã có ăn ý.
- Không sao đâu, hiện tại Phi Linh môn còn chưa tới mức sẽ xảy ra chuyện gì.
Vân Hồng Lăng cân nhắc nói.
- Không được, ta phải đi xem, không nhìn thấy hắn ta lo lắng, hơn nữa ta cũng cần phải trở về.
Lữ Tiểu Linh nói.
- Gần đây ta cũng không có việc gì, cũng có thể cùng đi, thuận tiện mang cha mẹ cùng sư thúc đi qua, họ luôn muốn đi Phi Linh môn xem thử.
Vân Hồng Lăng nói.
- Cũng tốt, đưa cha mẹ qua đó, Thiếu Du nhất định chấn động.
Lữ Tiểu Linh mỉm cười nói.
Thiên Kiếm môn, trong một ngọn núi xanh biếc, kiến trúc liên miên. Bên trong một đình viện đơn sơ, lúc này Nguyên Nhược Lan đang khoanh chân ngồi trên một bãi đá kỳ lạ. Trên bãi đá không ngừng có quang mang quanh quẩn, đi vào căn phòng này khiến cho người ta có cảm giác thoải mái, sợ rằng bãi đá này cũng là một kiện bảo vật.
Hai tay Nguyên Nhược Lan kết thủ ấn, quanh thân có chân khí nhàn nhạt quanh quẩn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vu-thien-ha/3143757/chuong-2073.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.