- Dương Quá bá bá, Tâm Đồng cô cô.
Nhìn thấy Dương Quá và Lục Tâm Đồng, Lục Kinh Vân lập tức hành lễ, cũng coi như lễ phép, cực kỳ nhu thuận.
- Tiểu gia hỏa, lớn như vậy rồi. Mau nói cho cô cô biết có nhớ cô cô không?
Lục Tâm Đồng mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía tiểu gia hỏa cũng có chút kinh ngạc.
- Dĩ nhiên là có rồi. Không nhớ cô cô thì còn nhớ ai được chứ?
Lục Kinh Vân giảo hoạt nói, từ nhỏ nó đã biết Tâm Đồng cô cô có không ít chỗ tốt cho nó.
- Thật ngoan ngoãn, nhanh đi tắm rửa đi, lát nữa cô cô đưa cho con vật này.
Lục Tâm Đồng cười thỏa mãn.
- Mẫu thân, con trở về rồi.
Trong khi mấy người nói chuyện, Lục Thiếu Du cũng đi tới.
- Trở về rồi cũng không biết đường tới chỗ mẫu thân. Nhanh đi tắm rửa rồi dùng cơm. Nhìn con xem, dường như gầy đi một chút.
La Lan thị nhìn nhi tử, trong mắt hiện lên sự vui vẻ, thỏa mãn.
Lục Thiếu Du mỉm cười, nghe mẫu thân hắn dài dòng với mình cũng chính là một loại hạnh phúc.
Dương Quá, Lục Tâm Đồng, Lục Thiếu Du đã sớm không cần ăn uống gì. Thế những mỗi một lần bọn họ trở về đều dùng cơm với mẫu thân. Hiện tại bọn họ ăn một bữa cũng càn tốn không ít thời gian mới có thể đem trọc khí trong đồ ăn tinh lọc ra. Thế nhưng vì thỏa mãn ăn uống, cùng với việc ngồi dùng cơm cùng người một nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vu-thien-ha/3143108/chuong-2397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.