- Ai nói ta thua, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta thua?
Lục Thiếu Du hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đứng lên.
Chỉ thấy thân thể hắn vô cùng chật vật, mặt xám mày tro, khóe môi chảy máu, ngực áo bị nhuộm đỏ, chỉ có đôi mắt vẫn thâm thúy, trong mắt còn mang theo màu đỏ nhàn nhạt.
- Ca ca không thua, cho tới bây giờ ca ca chưa từng thua, lần này cũng vậy!
Trong mắt Lục Tâm Đồng lộ ý cười.
Ánh mắt Độc Cô Trường Linh run lên, lập tức trầm xuống:
- Lục Thiếu Du, dược đỉnh của ngươi đã nổ, chẳng lẽ còn chưa thua sao, chẳng lẽ ngươi muốn nằm vạ?
- Buồn cười, dược đỉnh nổ tung lại cho là thua, đây là quy củ của Độc Cô gia tộc các ngươi định ra sao?
Lục Thiếu Du phun ra bọt máu, trong cơ thể vô cùng khó chịu.
- Chẳng lẽ còn chưa thua sao?
Người trên quảng trường nghe vậy không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ đã như thế còn chưa thua?
- Dược đỉnh tự bạo đương nhiên không tính thua, vậy đan dược của ngươi đâu, chẳng lẽ đan dược không còn còn chưa tính là thua!
Độc Cô Trường Linh lạnh lùng nói.
- Ai nói đan dược không còn?
Lục Thiếu Du nhíu mày, dùng tay trái lau máu trên miệng, linh lực chợt dao động, chân khí cùng linh lực đồng thời thi triển.
Chỉ thấy hắn vươn ra tay phải, nhất thời trên lòng bàn tay hiện ra tử sắc lưu quang.
- Hô!
Tử sắc lưu quang xuất hiện, cả không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vu-thien-ha/3143042/chuong-2450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.