Phạm Kiếm Nhân thực sự đã không nhịn được nữa, hai mươi năm qua, tuy rằng là đính hôn, thế nhưng ngay cả bàn tay nhỏ bé của vị hôn thê xinh đẹp này cũng không nắm được lấy một lần. Chỉ có thể nhìn mà không thể động, chuyện này khiến cho hắn cơ hồ sắp sụp đổ, một phút hắn cũng không muốn nhịn nữa.
Phương Thải Y không nói gì thêm, đôi mắt u tĩnh, mê ly biến ảo bất định, có chút bất đắc dĩ.
- Lần này ta trở về, nghe phụ thân ta nói, mười mấy năm trước tên Lục Thiếu Du vô sỉ kia đã bị đánh chết trong Thị Hoang thế giới. Loại người vô sỉ này dám làm ra chuyện như vậy trong Thải Hồng cố, cuối cùng cũng không trốn thoát khỏi tay Thiên Thủy môn ta, chết rất tốt.
Phạm Kiếm Nhân đắc ý nói.
Nói tới ba chữ quen thuộc kia, thân thể mềm mại của Phương Thải Y run lên, khẽ cúi đầu thì thào nói:
- Hắn không phải là loại người như vậy, nhất định không phải là loại người như vậy. Phụ thân, chẳng lẽ người gạt con hay sao?
Ầm ầm.
Vào giờ phút này, trong phiến thiên địa này nổi lên chấn động. Trên ngọn núi khổng lồ phía trước đột nhiên có quang mang chói mắt bắn ra. Vô số người lập tức ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi đang phát ra quang mang chói mắt kia.
Quang mang chói mắt run run, một cỗ khí tức rung động nhân tâm bắt đầu lan tàn ra, quang mang trước ngọn núi bắt đầu vặn vẹo kịch liệt, không gian theo đó xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vu-thien-ha/3140585/chuong-3802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.