Khuôn mặt tuyệt mỹ của Lăng Thanh Tuyền không chút trang điểm, có chút vũ mị, phong thái trác tuyệt giống như trích tiên, sợ tóc đen nhánh rũ xuống eo thon, nhìn qua giống như tiên tử không nhiễm bụi trần.
- Ài, đạo lý này ta hiểu, chỉ là các con đều muốn đi ra ngoài, ta cũng lo lắng.
Bạch Linh ngẩng đầu cười yếu ớt, y phục trắng xóa như tuyết, đường cong linh lung động lòng người khiến cho tim người khác đập thình thịch. Cặp môi đỏ mọng khẽ mím, yêu mị chúng sinh, nàng khẽ mỉm cười nói với La Lan thị:
- Mẫu thân, yên tâm đi, thế giới bên ngoài cho dù có mạnh mẽ cũng sẽ có nơi cho chúng con sống yên ổn.
- Được rồi, như vậy đi, bốn các con đi tìm chúng nó, ta cũng đi theo.
Sau lưng La Lan thị, một đạo thân ảnh cao ngất xuất hiện, tuổi chừng hơn bốn mươi, trên người mặc một bộ y phục màu trắng, mày kiếm mắt sáng, trong lúc vô hình có một cỗ khí khái hào hùng.
Lăng Thanh Tuyền bỗng nhiên nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp khẽ đổi, cặp môi đỏ mọng khẽ mở, nhìn ra bên ngoài đại điện nói:
- Ta nói hai người các ngươi nghe lén lâu như vậy có lẽ cũng nên xuất hiện rồi chứ.
- Lão gia, lão phu nhân, chư vị phu nhân, ta cũng muốn đi.
Hai đạo thân ảnh lập tức đi vào đại điện, dáng vẻ trung niên thế nhưng nhìn qua lại có chút gian xảo, có lẽ cũng có thể nói là nhanh nhẹn, ngược lại cũng có chút khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vu-thien-ha/3140439/chuong-3875.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.