Phượng Tuy trầm giọng nói, hàn ý bắn ra, nói:
- Nếu hắn dám động thủ, cũng là chuyện tốt, đến lúc đó sẽ có người quang minh chính đại giết hắn, cho dù là chân lý Niết Bàn thì thế nào, giết trước tấu sau, loại người này càng sớm đánh chết càng tốt, không thể lại để hắn phát triển.
Một đêm qua đi, sáng sớm, sơn mạch không ngớt, quần phong còn có sương mù du đãng.
Lúc này có một thanh niên đáp xuống ngọn núi, hắn mặc trường bào rách nát, sắc mặt đầy lãnh ý, người này chính là Lục gia lão đại Lục Kinh Vân.
Lục Kinh Vân đáp lên ngọn núi, ánh mắt nhìn qua phía chân trời, ánh mắt chấn động, thè lưỡi liếm môi, lập tức thân hình thẳng tắp, đôi mắt thu liễm, khí tức biến mất, không sinh ra chấn động gì.
Sưu sưu.
Sau một lát, chung quanh có từng âm thanh xé gió vang lên, lập tức chung quanh xuất hiện không ít thân ảnh, khí tức cường hãn phóng thích ra ngoài.
Chung quanh có không ít hơn ba trăm người vây quanh ngọn núi.
Trong đó có ít nhất hơn hai mươi Tuyên Cổ Cảnh, còn lại đều là Niết Bàn Cảnh, lúc này dùng năng lượng bao quanh ngọn núi này.
Không biết khi nào, chung quanh gió nổi mây phun, không gian lờ mờ, có cảm giác mưa gió sắp tới, mấy trăm người làm không gian chấn động.
Trong mấy trăm người này có vài người đi đầu, Phượng Tuy, Độc Hạt hai người đều ở trong đó.
Lúc này còn có một thân ảnh rắn chắc mặc trường bào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vu-thien-ha/3139774/chuong-4209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.