Chương trước
Chương sau
Dưới thôi động của Hàn Phi, đoàn đấu khí bỗng nhiên chạy ra ngoài tinh khí hải, tốc độ di chuyển cực nhanh trùng kích tới cánh tay phải hắn, cuối cùng bạo liệt ra bên ngoài tay phải!

Đồng thời với quá trình đấu khí bạo liệt ra ngoài, tay phải Hàn Phi tự nhiên triển khai, toàn bộ bàn tay bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, ngọn lửa bốc lên cao chừng hơn ba thốn!

Hàn Phi nhất thời hoảng sợ, nhưng mà ngay lập tức hắn phát hiện ra hỏa diễm bốc lên trong bàn tay mình không có một chút thương tổn nào cả, chỉ cảm giác có chút phỏng tay mà thôi.

Màu sắc của hỏa diễm gần như thuần túy màu hồng, không mao theo một chút tạp chất nào, càng không có khói bốc lên, nhìn qua phi thường kỳ lạ.

-Có ý tứ…

Hàn Phi sáng mắt lên, thử chuyển động bàn tay của mình, hỏa diễm theo đó mà bắt đầu co duỗi bất định, nó duy trì liên tục khoảng mười giây thì mới dần dần tắt đi.

Đây là đấu kỹ thứ nhất Hàn Phi thành công nắm giữ, tuy rằng chỉ là cơ sở đấu kỹ thật nhất, nhưng đại biểu cho việc hắn đã bước vào trong giới võ sĩ rồi.

Lúc hỏa diễm tắt, hắn mới nhớ là chưa có thử qua uy lực của nó, đang chuẩn bị thả ra một lần nữa, chợt nghe thấy Carol ở bên cạnh thì thào nói rằng:

-Ngươi làm như thế nào ra vậy?

Hàn Phi ngẩng đầu, chỉ thấy Carol chằm chằm nhìn mình, phảng phất như nhìn thấy quái vật vậy.

-Chỉ là dựa theo tâm pháp ngưng tụ đấu khí rồi phóng xuất ra ngoài thôi, cảm giác rất đơn giản à!

Hàn Phi biết biểu hiện của mình làm cho Carol chấn kinh rồi, thế nhưng cơ sở đấu kỹ này thật sự quá là đơn giản, lẽ nào hắn phải dùng hết khí lực mãi nửa ngày sau mới làm được?

-Quên đi, ta hiện giờ đã có thể xác nhận ngươi không phải một thiên tài mà là một quái vật rồi!

Carol thể hiện ra dáng dấp hỏi trời xanh nói:

-Năm đó ta học tập đấu kỹ thứ nhất, dùng mất hai tuần mới có thể thả ra thành công, cơ sở đấu kỹ không nên nhìn chữ giản đơn, cũng đòi hỏi năng lực khống chế đấu khí cùng trình độ ngưng tụ đấu khí à.

-Ta rốt cuộc cũng hiểu được, dù cho ngươi vài ngày nữa tấn chức Thánh Chi Cảnh Giới ta cũng không kinh ngạc nữa rồi! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Carol cười khổ nói.

Việc này đương nhiên hắn chỉ nói giỡn thôi, Carol cúi người tìm kiếm trong mộc rương của Hàn Phi một hồi lâu, mới lấy ra một quyển tâm pháp đấu kỹ nói với Hàn Phi rằng:

-Tới, thử xem ngươi có thể cô đọng ra đoàn đấu khí nữa không.

Hàn Phi tiếp nhận nhìn lại, thì ra là kim hệ đấu kỹ “Khí Trảm”. Hắn mở quyển trục nhìn mấy lần, dựa theo yêu cầu của tâm pháp rất nhanh cô đọng ra một đoàn đấu khí trong tinh khí hải.

Đoàn đấu khí của “Khí Trảm” cùng đấu khí của “Nhiêu Thiêu Chi Thủ” cũng như nhau, thế nhưng màu sắc hai thứ lại không giống, đấu khí “Khí Trảm” có màu vàng kim, hiển nhiên có tương quan với thuộc tính đấu khí.

-Có thể được rồi, đạo sư!

Hàn Phi nói rằng!

-Được, ngươi trước tiên chờ một chút, ta đi tìm vài đồ, không nên lo lắng đoàn đấu khí này có thể tồn tại bên trong tinh khí hải rất lâu.

Carol gật đầu xoay người, chạy vào trong phòng ở biệt thự.

Đoàn đấu khí này không chỉ có thể tồn tại ở giữa tinh khí hải, thời gian chờ đợi, Hàn Phi còn thử cô đọng ra một cái “Khí Trảm” nữa, có thể làm cho hai đoàn khí trảm huyền phù bên trên tinh khí hải.

Hàn Phi nhất thời nổi nên tâm vui đùa, càng không ngừng thôi động đấu khí, đợi khi Carol quay trở lại, trong tinh khí hải của hắn không ngờ đã cô đọng ra được mười đoàn đấu khí “Khí Trảm” rồi!

Carol mang tới đó chính là thanh trọng kiếm linh vũ khí, hắn rất yêu quý sờ sờ vào vỏ kiếm, sau đó nói với Hàn Phi rằng:

-Cái chuôi trọng kiếm này là linh vũ khí duy nhất của ta trước dây, đối với kim hệ đấu khí rất có tác dụng tăng phúc, ngươi dùng nó thả ra “Khí Trảm” xem nào! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Hàn Phi đứng dậy dùng hai tay cung kính tiếp nhận trọng kiếm, dựa theo chỉ thị của Carol mà nhằm mục tiêu vào khối đá lớn cách đó mười thước, sau đó hai tay rút kiếm ra.

Lợi kiếm ra khỏi vỏ hàn quang hào hùng, nắm chuôi lợi khí sắc bén này trong tay, một chút sát ý bỗng nhiên nổi lên trong lòng Hàn Phi, ánh mắt của hắn cũng theo đó mà biến lạnh.

Trước mắt tuy rằng không có địch nhân, thế nhưng ký ức cùng linh hồn một thân một kiếm sát khắp giang hồ kiếp trước cũng không thể xóa nhòa được, tay cầm hung khí tự nhiên sát khí kéo tới!

Hắn giơ cao trọng kiếm trong tay lên, đấu khí “Khí Trảm” lập tức quán nhập vào thân kiếm, nhất thời tuôn ra quang mang đẹp mắt!

“Hây!” Hàn Phi trầm giọng quát lên một tiếng, bỗng nhiên nhắm tới tảng đá lớn phía trước chém xuống một kiếm. Một mảnh kiếm khí màu kim sắc trong nháy mắt rời khỏi kiếm. Không khí phát ra tiếng kêu hô khóc, một trảm thiểm điện rơi lên trên tảng đá lớn.

Rầm! chỉ nghe thấy một tiếng nổ, tảng đá lớn ở cách xa ngoài mười thước bị chém vạch ra một cái khe lớn dài chừng hơn một thước, mảnh vụn đá bay khắp nơi.

Sướng! một kiếm chém ra tuy rằng không có bổ dọc tảng đá lớn nhưng mà Hàn Phi vẫn như cũ cảm thấy được thật tốt, cảm giác tự tin năm nào ngang dọc giang hồ giờ khắc này phảng phất như tìm lại lên trên người hắn.

Đồng thời, hắn còn nghe được thanh âm của Carol từ phía sau truyền tới:

-Được học tốt lắm, tối nay ta mua cho ngươi ba loại đấu kỹ kia, có gì nghi vấn cứ hỏi ta là được rồi, sợ rằng qua một thời gian nữa, ta cũng không có gì có thể dạy được cho ngươi rồi!

Hàn Phi có thể nghe ra, thanh âm của Carol mang theo một chút cô đơn.

Ngày hôm sau, Hàn Phi cũng không có đi tới Thánh Đường học tập mà tới xưởng vũ khí, không chỉ bởi vì cần tiền, chính bản thân hắn chỉ cần dùng một đêm luyện tập đã nắm giữ được cơ sở đấu kỹ của mười hai loại rồi, tạm thời không phải tới Thánh Đường nữa.

Chuyện này, ngay cả Carol hắn cũng không nói qua, miễn cho trái tim của vị đạo sư này chịu không nổi.

Thời gian học tập ở Thánh Đường là vô cùng rộng rãi, học đồ trong Thánh Đường võ sĩ hẹn trước với giáo viên, học đồ có học hay không là hoàn toàn tự mình an bài. Ngoại trừ mỗi một tháng cố định một lần tới kiểm tra ra, bình thường cũng không cần phải tới.

Hàn Phi ngày hôm qua không có đi tới xưởng, một ngày đêm không gặp đã biến thành võ sĩ rồi. Thấy trước ngực hắn có đeo huy chương Thánh Đường cùng trang phục võ sĩ, những người trong xưởng nhất thời phi thường kinh ngạc, mọi người đều vây quanh chúc mừng hắn.

Đằng Thủy Tú càng dùng đôi mắt đẹp của mình nhìn Hàn Phi hồi lâu, sau đó vỗ vỗ vai Hàn Phi vừa cười vừa nói:

-Hàn Phi sư đệ, đệ thật là! Nhanh nhanh luyện chiến kỹ thật nhanh, tương lai có thể theo ta vào trong rừng rậm Hô Khiếu hái thuốc rồi, ha hả!

Hàn Phi cười cười đáp ứng, đang lúc mọi người đang cười nói, bên cạnh đột nhiên truyền tới thanh âm lạnh lùng:

-Các người đều rảnh quá hả?

Nghe thanh âm như vậy, ngay cả Đằng Thủy Tú đang bên trong mọi người cũng lập tức giải tán, bỏ lại một mình Hàn Phi lãnh chịu ánh mắt lạnh lùng của Đằng Thác Hải.

Đang lúc Hàn Phi chuẩn bị rời đi, chỉ nghe thấy Đằng Thác Hải lạnh lùng nói rằng:

-Võ sĩ thì rất giỏi sao? Ta cho ngươi một tháng, nếu không chế tạo ra được thiên đoán tinh thiết hợp cách, thì ngươi không cần phải trở lại đây nữa!

Nói xong xoay người rời đi, lưu lại bóng lưng vô tình cho Hàn Phi.

Không phải là thiên đoán tinh thiết sao? Chút lòng thành, ngươi cứ chờ xem năng lực của ta đi!Hàn Phi khóe miệng hơi nhếch lên, mỉm cười đầy tà khí.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.