Chương trước
Chương sau
-Là ngươi!

Người mạo hiểm cao lớn là người đầu tiên nhận ra Hàn Phi, ấn tượng của Hàn Phi đối với hắn thật sự quá sâu sắc. Đương nhiên việc này hoàn toàn là do hắn trải qua một lần thiếu chút nữa trở thành hoạn quan mà có. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Thấy Hàn Phi, nơi hắn từng bị đá qua tự nhiên lại mơ hồ đau âm ỉ.

Đồng thời hắn cũng kinh ngạc vì Hàn Phi làm thế nào lại đột nhiên xuất hiện phía sau bọn họ. Người mạo hiểm cao lớn chợt cảm thấy một chút sợ hãi khó hiểu, ngón tay hắn nắm chặt lấy trọng kiếm, bởi vì dùng sức quá lớn mà trở nên trắng bệch.

Ngoài ra hai người mạo hiểm khác cũng không khác hắn là mấy. Bọn họ liếc mắt thấy được ngực trái Hàn Phi đeo huy chương võ sĩ, chữ “Nhị” màu vàng kim rất bắt mắt trong khu rừng âm u này. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Đó là thừa nhận của Thánh Đường với nhị giai võ giả, nó giống như búa tạ nặng nề oang một kích nên trên đầu ba người mạo hiểm ---- không lầm chút nào, sao lại là nhị giai võ giả? Không phải nói hắn vừa trở thành võ sĩ không được bao lâu sao?

Điều này làm cho ba người không quan tâm tới vì sao gặp phải Hàn Phi ở chỗ này mà là Hàn Phi muốn làm cái gì.

Người mạo hiểm hơi lùn dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, tiến lên một bước gượng cười nói:

-Xin hỏi võ sĩ các hạ này, không biết ngài tìm ba huynh đệ chúng ta có chuyện gì, hình như ta không nhận ra các hạ a!

Đến lúc này lại có thể trông cậy vào lừa dối mà qua cửa sao, Hàn Phi không nhịn được lắc đầu thở dài nói:

-Cho các ngươi hai con đường, một là buông vũ khí đầu hàng theo ta trở về thành, điều thứ hai là…

Hắn còn chưa có nói xong, ba gã mạo hiểm nhìn nhau một chút, dĩ nhiên không hẹn mà cùng xoay người bỏ chạy, chọn những phương hướng khác nhau mà chạy trốn!

Ba người tuy rằng không phải là võ sĩ, thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu cùng mạo hiểm tuyệt không phải thiếu, lần trước tuy rằng quá khinh địch mà để sổng mất Hàn Phi. Thế nhưng ký ức Hàn Phi là một thiếu niên tàn nhẫn không giống như con cháu quý tộc khác vẫn còn rất mới mẻ. Hiện giờ lại thấy Hàn Phi đã trở thành nhị giai võ giả, không nhanh chân bỏ chạy mới là quái gở à.

Bọn họ đương nhiên biết nếu rơi vào trong tay Hàn Phi hậu quả thảm thiết không thể tưởng tượng nổi, phân ra nhiều đường chạy chốn cũng là mặc cho số phận rồi. Đoàn người mạo hiểm luôn luôn làm như vậy.

Ba người đối phương chạy trốn cũng không ngoài dự liệu của Hàn Phi. Hắn trở tay rút kiếm võ sĩ trên lưng mình ra, chân phải dẫm mạnh xuống đất, cả người giống như thiểm điện bay vút ra ngoài. Trong nháy mắt đã đuổi tới tên mạo hiểm cao lớn đang chạy trốn về phía bên trái rồi.

Hàn Phi sử dụng kiếm võ sĩ chính là lễ vật mà Carlene tặng hắn đêm qua. Kiếm võ sĩ nhỏ hơn trọng kiếm một chút, dùng thiên đoán tinh thiết trộn lẫn hắc thiết chế tạo ra có thể thừa nhận được đê giai đấu khí truyền vào. Tuy rằng không phải là linh vũ khí, nhưng cũng thích hợp cho hắn sử dụng.

Tên mạo hiểm cao lớn vừa quay đầu lại nhìn thoáng quá, kết quả vừa nhìn đã thấy lạnh từ ót xuống chân rồi. Trên thanh kiếm võ sĩ của Hàn Phi liệt diễm bùng lên hừng hực, đang chém tới sau lưng mình.

-Hây a! ~ Người mạo hiểm cao lớn không cam lòng hô lên một tiếng tuyệt vọng, hắn giơ trọng kiếm trong tay mình lên nỗ lực chống lại một kích của Hàn Phi.

Hai thanh vũ khí bỗng nhiên va chạm vào nhau, chỉ nghe thấy một thanh âm vang lên, trọng kiếm trong tay người mạo hiểm cao lớn bị chém thành hai đoạn, kiếm quang đỏ đậm xuyên qua lồng ngực hắn.

Những thanh âm đột nhiên dừng lại, người mạo hiểm cao lớn hai mặt đột nhiên nhìn thằng về phía sau, toàn bộ ngực trước của hắn bị kiếm quang đấu khí của Hàn Phi chém ra một vết thương thật lớn, đã chết tốt rồi.

Một kiếm giết chết người mạo hiểm cao lớn, cước bộ của Hàn Phi không ngừng chuyển hướng về bên phải, hai chân điểm nhẹ lên những cây tùng thấp, lăng không bắn tới phương hướng người mạo hiểm thấp lùn đang chạy trốn, hỏa diễm đấu khí nhanh chóng bắn ra!

Hỏa diễm trảm!

-A!!!!

Lại một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, tốc độ chạy trốn của người mạo hiểm thấp lùn làm sao có thể nhanh hơn được tốc độ bay vùn vụt của đấu khí. Hắn bị hỏa diễm trảm của Hàn Phi bắn trúng từ phía sau, đấu khí hỏa diễm trực tiếp xuyên thấu lồng ngực hắn.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hai người mạo hiểm đã trước sau ngã xuống dưới kiếm của Hàn Phi. Người mạo hiểm cuối cùng cầm chiến phủ bất quá mới chỉ chạy được ba bốn mươi mét mà thôi.

Cự ly như vậy đối với Hàn Phi mà nói là quá ngắn, dựa vào thân pháp, thân hình thấp xuống nhảy lên vài cái đã tới trước mặt người mạo hiểm cầm chiến phủ rồi, vững vàng chặn đứng lối thoát của đối phương.

Người mạo hiểm cầm chiến phủ vội vàng ngừng lại, khuôn mặt vốn ngăm đen lúc này đã trở nên vô cùng trắng bệch.

Tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của hai đồng bạn vẫn còn vang vọng bên tai hắn, hung thủ đã đuổi tới phía trước. Một tia hi vọng cuối cùng trong lòng người mạo hiểm cầm chiến phủ lúc này đã bị hiện thực làm cho vỡ vụn rồi.

Chẳng lẽ là võ thần chuyển thế sao? Mới hơn mười tuổi mà đã lợi hại như vậy! Sợ hãi quanh quẩn trong lòng người mạo hiểm cầm chiến phủ, làm cho nắm tay nắm chiến phủ của hắn không ngừng run rẩy.

Nhưng làm cho hắn kinh ngạc nhất chính là, Hàn Phi ngăn hắn lại nhưng không có lập tức động thủ, chỉ nhàn nhạt hỏi thăm:

-Ngươi trốn không thoát đâu, nói cho ta biết, một tháng trước là ai phái mấy người các ngươi tới đánh lén ta?

Giết hai người lưu một người sống là rất cần thiết, Hàn Phi trước kia hoài nghi chính là tộc huynh Hàn Thành Võ không cam lòng thất bại liền dùng tiền mời người tới, thế nhưng lại không có bất luận chứng cứ xác thực nào.

Người mạo hiểm cầm chiến phủ thoạt nhìn hẳn là lão đại giữa ba người, cho nên Hàn Phi bắt một mình hắn là đủ rồi, bắt sống cả ba người độ khó tương đối cao, vạn nhất một tên chuồn được thì ngược lại rất không hay.

Nếu như hai người mạo hiểm vừa chết mà biết được ý nghĩ trong lòng Hàn Phi, chỉ sợ ngay từ đầu bọn họ tuyệt không có chủ ý chạy trốn, đầu hàng trở về không chừng còn có một đường sinh cơ.

-Ta có thể nói cho ngươi…

Người mạo hiểm cầm chiến phủ giống như phút cuối cùng lại nắm được một ngọn cỏ sinh mạng, hai mắt tỏa sáng nói rằng:

-Nhưng mà ta có một điều kiện!

Hàn Phi không nói một lời, bỗng nhiên vung trường kiếm chém thẳng vào đầu người mạo hiểm cầm chiến phủ, người này nhất thời sợ hãi, vội vã lùi nhanh lại dừng song nhận phủ giơ lên đón đỡ.

Thật không ngờ một kích này của Hàn Phi chỉ là hư chiêu, kiếm võ sĩ vừa chém tới chiến phủ, thân kiếm chuyển động vẽ ra một đạo hình quỷ dị chém vào trên cán phủ!

Keng! Chiến phủ bị chém thành hai đoạn, đầu phủ nặng nề rơi xuống thiếu chút nữa đã nện vào chân người mạo hiểm này.

Mất đi chiến phủ người mạo hiểm vội vã lùi về phía sau, gấp giọng hô:

-Đừng! ta…

Hắn còn nói chưa xong, Hàn Phi đã tới trước người rồi, nặng nề đạp mạnh hai cái lên trên đùi phải của người mạo hiểm cầm chiến phủ.

Chỉ nghe thấy một tiếng “Răng rắc” vang lên, một chân của người mạo hiểm này bị Hàn Phi đánh gãy, hắn kêu thảm thiết hai tiếng rồi ngã lăn xuống đất.

-Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta…

Hàn Phi sử dụng kiếm chỉ vào mặt người mạo hiểm đang nằm trên mặt đất lạnh lùng nói rằng:

-Ta hỏi một câu cuối cùng, là ai phái ngươi tới đánh lén ta?

Thật không ngờ sự tàn nhẫn của Hàn Phi ngược lại khơi dậy lên hung tính người mạo hiểm, hắn ôm lấy chân gãy của mình tru lên nói:

-Là gia gia (ông) ngươi phái ta tới, ngươi …

Hàn Phi ánh mắt chợt lóe hung quang, cổ tay xuất ra một kiếm, chuẩn xác vô cùng chém đứt một ngón tay trên tay đang ôm lấy chân gãy của người mạo hiểm
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.