Chương trước
Chương sau
-Đại ca ngươi thực sự phải đi sao?

Khi trở về ký túc xá, Hàn Thiên Kình vẻ mặt bi thường nhìn hành trang của Hàn Phi, cái dáng dấp của hắn như muốn nhào tới ôm đùi Hàn Phi khóc lóc thảm thiết một phen vậy.

Tiểu mập mạp nằm mơ cũng không ngờ, sau khi hắn báo tin xong quả nhiên Hàn Phi phải rời khỏi võ đường rồi!

Từ khi hắn cùng Hàn Phi mở Phi Thiên Võ Phô tới nay, tiền trong túi từ từ dày lên không nói, bằng vào linh vũ khí có phẩm chất hoàn mỹ này mà kết giao được với không ít võ sĩ đệ tử. Những đệ tử trực hệ mắt cao hơn trán này cũng không giống như trước thi thoảng tìm hắn gây chút phiền toái nho nhỏ để vui vẻ nữa.

Hàn Phi vừa đi, mắt thấy buôn bán đang náo nhiệt sẽ thành không, trong võ đường lại thiếu đi một bằng hữu chân tình, hắn khổ sở thật lòng.

Tuy rằng tâm tình rất khó chịu, nhưng mà Hàn Phi cũng bị dáng vẻ của hắn làm vui vẻ:

-Ta đã nói mấy lần rồi, võ đường không có khả năng tiếp tục ở lại, nhưng mà chúng ta sau này sẽ có cơ hội gặp mặt đi!

Tiểu mập mạp mong muốn Hàn Phi ở lại thẳng thắn chuyên tâm kinh doanh võ phô. Chỉ cần nguyện ý sẽ chia một thành hoa hồng cũng được. Nhưng là Hàn Phi căn bản không có chí ở lại. Hắn coi trọng chính là truy cầu con đường võ đâọ, đối với người dắt thắt lưng trăm vạn tiền mặt như hắn mà nói, kiếm tiền là chuyện không thể làm được rồi.

Để những thứ lớn như luyện khí lô trực tiếp vất vào trong chiếc nhẫn nạp vật. Một ít đồ đạc vụn vặt đành phải buông tha, chỉ dùng thời gian ngắn Hàn Phi đã đóng gói tất cả hoàn tất rồi. Sau đó hắn cũng không quay đầu rời khỏi ký túc xá đã ở nửa năm, nơi đây đã không còn gì để hắn lưu luyến rồi.

Hắn cũng không lo lắng Hàn Bích Tuyền, võ hồn tháp tuyệt đối là địa phương an toàn. Cho dù là Hàn Thiên Quân cũng không có quyền uy gì ở đó.

Trước khi rồi đi, Hàn Phi không quên đổi toàn bộ điểm cống hiến gia tộc thành ngạch độ phân phối. Hơn nữa thêm một địa cấp đấu kỹ được thưởng cho miễn phí, hắn tổng cộng mua được ở trong võ đường ba khỏa địa cấp đấu kỹ truyền thừa linh tinh.

Những điểm cống hiến cùng điểm thưởng này là do hắn phục vụ quên mình mà lấy được. Đương nhiên cũng không thể lãng phí được. Mặc dù mua đấu kỹ hiện giờ không thể dùng được, thế nhưng tương lai tấn chức Hải Dương võ sĩ là có thể nắm giữ ngay lập tức rồi.

Tin đồn ra bên ngoài, Hàn Phi cự tuyệt đám hỏi với Hàn Thiên Quân, nói thẳng muốn kết hôn với đạo sư Hàn Bích Tuyền bởi vậy mà bị trục xuất khỏi võ đường. Tin tức này như mọc cánh truyền khắp toàn bộ võ đường, làm cho cái tên của hắn lần thứ hai oanh động mấy nghìn đệ tử võ đường.

Các loại lời đồn đãi trong đám đệ tử, có hả hê, có tiếc hận, có không dám tin tưởng, có kinh ngạc, … Thế nhưng lúc Hàn Phi đi đổi điểm cống hiến cùng mua đấu kỹ, không ít người quen biết nhìn thấy hắn như nhìn thấy quái vật vậy.

Bên cạnh những ánh mắt khác thường cùng lời bàn tán nho nhỏ, Hàn Phi phất tay chào tạm biệt Hàn Thiên kình, bình tĩnh đi ra ngoài cửa lớn võ đường.

Rời khỏi nơi này, từ nay giữa hắn cùng Hàn thị gia tộc đã khắc sâu một vách ngăn rồi.

Trên bầu trời âm u có mưa tuyết nổi lên, hoa tuyết lạnh lẽo rơi xuống mặt Hàn Phi, tâm tình của hắn lập tức trở nên bình tĩnh.

Sau này đi con đường nào, Hàn Phi sớm đã có dự định rồi, đầu tiên khẳng định phải trở về Tập Thủy thành ăn tết với gia đình. Đồng thời xử lý chuyện tình ở lãnh địa của mình một chút, sang năm sau, sang năm sau!

Trời đất rộng lớn, mình ta rong ruổi! Hàn Phi vỗ nhẹ vào cái cổ của Phi Hỏa, tuấn mã màu đỏ tê rống một tiếng, triển khai bốn vó đưa Hàn Phi tiến vào giữa trời phong tuyết.

Trong Hồng Ma Phường, phòng quý khách.

Phu nhân Hoa Hồng xinh đẹp ưu nhã cầm lấy bình rượu bằng thủy tinh, rót cho người ngồi đối diện một chén rượu vang. Đây là loại rượu ngon mà nàng đã cất kỹ. Nghe nói nó là loại rượu mà Tư Lan trang viên trứ danh ngoài thành Tắc Ân chế ra, ủ kín hơn ba mươi năm, chỉ hương thơm cũng danh tiếng đại lục.

Rượu ngon phải từ từ thưởng thức, nhưng người nọ lại ngẩng cổ uống một hơi hết sạch. Hoa hồng phu nhân che miệng cười khẽ nói:

-Hàn Phi, ta biết tâm tình của ngươi hiện giờ không tốt. Nếu như ngươi muốn say mà nói, ta có thể cho ngươi mạch rượu mạnh nhất. Chai rượu Tư Lan này còn có nửa bình thôi à!

-Rượu ngon một chén là đủ rồi!

Hàn Phi phất phất cái chén không trong tay mình, có chút cảm thán nói rằng:

-Phu nhân tin tức cũng rất linh thông à!

Phu nhân Hoa Hồng hiển nhiên đã biết chuyện hắn quyết liệt với võ đường gia tộc, bằng không cũng không nói như vậy.

Lúc hắn rời khỏi võ đường cũng không có vội vã trở về nhà. Không chỉ bởi vì tuyết rơi mạnh đường đi rất khó khăn, hơn nữa hắn còn mong trước khi rời khỏi vương đô có thể mua một chút đồ. Bởi vì lúc rời khỏi Tắc Ân sẽ khó tìm được tài liệu linh vũ khí, cao giai đấu kỹ, …

Hồng Ma Phường hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất trong thành này rồi. Mấy tháng nay, bóng ma liên minh thích khách đã biến mất trong thành Tắc Ân, giao dịch địa hạ thành đã khôi phục lại bình thường rồi.

-Đó là đương nhiên!

Phu nhân Hoa Hồng ngạo nghễ nói rằng:

-Đây là sở trường của đạo tặc công hội chúng ta, huống chi chuyện của ngươi cũng không nhỏ chút làm. Nghe nói làm cho Hàn Thiên Quân cuối cùng quẳng cả cái chén thủy tinh mà hắn âu yếm nhất xuống đất, hạ lệnh từ nay không cho phép ngươi bước vào cửa tông phủ cùng võ đường nửa bước!

-Chỉ là vì người mình yêu, không tiếc buông tha tiền đồ quang minh trước mắt, thậm chí còn đắc tội nguyên lão gia tộc. Hàn Phi, tối đa ngày mai, chuyện của ngươi sẽ truyền khắp toàn bộ giới quý tộc Tắc Ân này!

Nàng mở to đôi mắt như thu thủy, ôn nhu vô cùng mà nhìn Hàn Phi, mang theo một chút vui vẻ nói:

-Những thi nhân yêu thích sự lãng mạn sẽ biên chuyện của ngươi thành thơ ca truyện xướng, nói không chừng từ nay về sau sẽ có nhiều thiếu nữ hoài xuân tương tư thầm mến ngươi.

Như vậy chẳng khác nào triệt để đem mình đối lập với Hàn Thiên Quân. Hàn Phi chỉ có thể cười khổ, phảng phất như thấy được tình cảnh nguyên lão đại nhân nổi giận lôi đình. Nhưng mà lúc này cũng chẳng liên quan tới hắn rồi.

-Hàn thị thì có gì đặc biệt hơn người. Hàn Phi, ngươi có hứng thú thêm vào công hội chúng ta không?

Phu nhân Hoa Hồng đột nhiên chuyển câu chuyện, nhìn thẳng vào mắt Hàn Phi nói rằng:

-Ta không phải nói giỡn, với thiên phú cùng năng lực của ngươi, nếu như được công hội chúng ta bồi dưỡng, tương lai có thể chấp chưởng một phương, trở thành nghi trượng trưởng lão. Vị thế của ngươi tuyệt đối không kém hơn ở Hàn thị!

-Cám ơn, nhưng mà ta tạm thời không định như thế này!

Hàn Phi cười nói:

-Ta nghĩ chúng ta cứ quan hệ hợp tác như vậy là được rồi!

-Ta biết!

Phu nhân hoa hồng lập tức khôi phục lại dáng vẻ cũ, nàng đưa ra một huy chương màu vàng đưa cho Hàn Phi:

-Hoàn thành lần giao dịch này, ngươi sẽ là khách quý cấp một của công hội chúng ta!

Cái này Hàn Phi cũng không khách khí, trực tiếp thu lại, lúc này hắn đã đặt hàng tài liệu ở chỗ phu nhân Hoa Hồng hơn bảy mươi vạn đồng vàng, tăng lên cấp một cũng là chuyện bình thường.

Hoàn thành giao dịch rồi, Hàn Phi đêm đó ở ngay trong quán. Đợi tới khi trời tối hắn thay một bộ trường bào, đeo mặt nạ tiến vào trong địa hạ thành. Thân phận khách quý cấp một hắn có thể trực tiếp đi qua thông đạo ở đạo tặc công hội.

Địa hạ thành vẫn náo nhiệt như thường, Hàn Phi đầu tiên đi tới cửa hàng bán truyền thừa linh tinh lần trước.

Chủ quán vẫn che mặt như trước, Hàn Phi không nhìn nàng mà tỉ mỉ mở mục lục ra xem. Lúc này hắn dồn toàn bộ tâm trí lên địa cấp đấu kỹ.

Hàn Phi hiện tại thực lực tuyệt đối là đại địa võ sĩ đỉnh cấp rồi, nhưng mà đối với cảnh giới đấu khí mà nói, cũng không tới lúc đối mặt với đột phá bình cảnh, thì thời gian vẫn còn nhiều.

Hiện nay số lượng đấu kỹ hắn nắm giữ cũng đủ dùng rồi, cho nên đối với huyền cấp đấu kỹ cơ bản không có bao nhiêu hứng thú. Đương nhiên cũng không dùng tiền mua thứ này nữa.

So sánh với huyền cấp đấu kỹ, chủng loại địa cấp đấu kỹ thiếu đi tới phân nửa, giá cả cũng nhiều hơn cả chục lần. Trải qua nhiều lần tính toán, hắn một hơi mua tám khỏa truyền thừa tinh linh địa cấp đấu kỹ. Không loại nào không phải có uy lực thật lớn thì có công dụng đặc biệt, nó bao hàm toàn bộ năm loại loại ngũ hành.

Hơn nữa trong võ các mua ba quả, như vậy trong chiếc nhẫn nạp vật của Hàn Phi đã có mười một khỏa truyền thừa linh tinh địa cấp đấu kỹ rồi. Cũng đủ cho hắn học tập khi tấn thăng Hải Dương võ sĩ.

Cửu Thiên đại lục võ sĩ chính là dùng tiền để đào tạo ra! Tuy rằng nói những lời này không phải là hoàn toàn chính xác, nhưng cũng có thể nghiệm chứng được một phần. Tám khỏa truyền thừa linh tinh này làm Hàn Phi mất đi hơn chín mươi vạn đồng vàng. Linh tinh tệ bên trong chiếc nhẫn nạp vật bỗng chốc giảm đi một nửa, chỉ còn khoảng 110 vạn mà thôi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Lúc trước hắn lấy được hơn năm trăm vạn đồng vàng phi nghĩa của Ai Đức Mông bá tước, hai trăm vạn đưa cho Hàn Bích Tuyền, ngày hôm nay tiêu hết 160 vạn. Hơn nữa còn tốn hao khi học tập tài nghệ cao giai sang sư, 390 vạn cứ như vậy biến mất.

Nói thật ngay cả Hàn Phi cũng có chút giật mình, tuy rằng tiêu tiền của người khác không có chút đau lòng, thế nhưng tiêu nhiều như vậy cũng đáng sợ quá rồi. Con số này có thể đủ nuôi sống một quân đoàn tinh nhuệ chứ chẳng chơi!

Kỳ thực bằng vào việc lũng đoạn đấu kỹ cao giai. Vương tộc, các đại gia tộc cùng công hội lớn mới có thể không ngừng thu nạp cùng nắm giữ vững vàng võ sĩ nhân tài. Một vài võ sĩ đi ra từ các gia tộc nhỏ, cho dù có thiên phú hơn người cũng không có tiền mà mua tâm pháp đấu kỹ cao giai. Lối đi của bọn họ thường thường đều nguyện ý để các thế lực bồi dưỡng. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Đương nhiên trở thành dong binh cùng người mạo hiểm cũng là một lối đi, nhưng là chỉ dựa vào nhiệm vụ cùng mạo hiểm đoạt được, có bao nhiêu người có thể mua được một viên truyền thừa linh tinh huyền cấp, càng không nói tới thiên cấp đấu kỹ có giá trên trời.

Để truyền thừa linh tinh vào trong chiếc nhẫn nạp vật, Hàn Phi xoay người chuẩn bị rời đi. Hắn tính toán đi dạo một chút, vạn nhất thấy có gì hay thì mua, với tính nết của hắn với hơn một trăm vạn đồng vàng còn lại cũng khá nguy hiểm rồi.

Nhưng là lúc hắn vừa mới quay người lại, thiếu phụ che mặt đột nhiên mở miệng nói:

-Khách nhân tôn quý, ta ở đây còn một viên truyền thừa linh tinh phi thường không tồi, chỉ là không có trong mục lục, không biết ngài có hứng thú nhìn hay không?

Một câu nói làm cho nửa bước Hàn Phi vừa mới bước ra liền rụt lại, ý niệm dùng tiền trong đầu hắn lập tức bay lên chín tầng mây:

-Đấu kỹ gì? Mang cho ta xem
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.