Hắn ba tuổi đấu khí trùng mạch thành công trở thành một gã võ sĩ, mười chín tuổi rời khỏi thánh đường trở thành một gã dong binh. Khang Đặc đã làm dong binh tròn ba mươi năm!
Thời gian ba mươi năm, cũng đủ để một đứa bé bi bô tập nói lớn lên thành một người trưởng thành gánh vác một gia đình. Mặc dù thời gian hắn dừng lại ở cảnh giới tam giai võ sư quá dài, rất có thể cả đời không có hi vọng tấn thăng thành đại địa võ sĩ. Thế nhưng điều làm Khang Đặc cảm thấy kiêu ngạo chính là, ba mươi năm đó hắn đã xông pha không biết bao nhiêu mưa gió mà vẫn sống đến bây giờ không thiếu một cánh tay một cái chân.
Lần làm nhiệm vụ thăm dò di tích này quả thực chính là một lần mạo hiểm nguy hiểm nhất của hắn, nếu không có yếu tố bất ngờ là Hàn Phi xuất hiện thì e rằng cuộc đời dong binh kéo dài ba mươi năm của hắn sẽ vĩnh viễn chấm dứt trên mặt đất của cái sân rộng này.
Chỉ có trải qua sinh tử mới có thể chân chính hiểu được sự đáng quý của sinh mệnh. Sự cảm kích của Khang Đặc đối với Hàn Phi không cần nói cũng biết, cho nên hắn cũng cố ý ra vẻ vô tình quên đi một số chuyện kẻ khác không giải thích được. Tỷ như hai gã khôi lỗi võ sĩ truy sát Hàn Phi đã biến đi đâu? Người khác đều đi, Hàn Phi còn ở lại cái sân rộng làm cái gì? Ngọn lửa màu đen trên tế đàn biến đâu rồi?...
Khang Đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vu-cuu-thien/2253856/quyen-4-chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.