Tây lộc chiến thần sơn mạch, trên bầu trời cao vạn thước, một thân ảnh bay vút qua chuyển về hướng nam, một đường quỹ đạo rất đẹp xẹt qua bầu trời.
Hàn Phi không biết mình cụ thể bay được bao xa, nhưng trên bầu trời có thể thấy đại sa mạc rộng lớn bao la, cách chiến thần sơn mạch cũng không còn xa lắm, nếu tính thời gian cũng chỉ hai giờ nữa mà thôi.
Với tốc độ thế này cho dù là Ốc Kim dốc toàn lực chạy cũng không đuổi kịp, hơn nữa cho dù Ốc Kim có thể đạt được tốc độ này, cũng không thể liên tục chạy trong hai giờ, năng lực hành động của võ sĩ thiên không có đôi cánh mãi cao hơn so với võ sĩ hạ giới.
Hắn là lần đầu tiên sử dụng đôi cánh bay đường dài thế này, lại muốn thử cực hạn bay của mình là bao nhiêu, do vậy bay mãi không dừng, tới lúc thiên tiên chân khí trong khí hải tiêu hao bảy tám phần, mới cho tốc độ bay chậm thu lại đôi cánh, từ từ đáp xuống chân núi.
Sau khi đáp xuống chân núi, Hàn Phi tìm một khối đá sạch sẽ ngồi xuống xếp bằng, nhắm mắt lại hấp thụ linh lực thiên địa xung quanh bổ sung vào phần bị mất, sau một giờ hắn lại mở mắt ra, thần quang trong hai tròng mắt trầm tĩnh.
Đột nhiên người hắn bỗng nhiên run rẫy, xương cốt toàn thân phát ra tiếng “ rắc rắc” cơ thể từ từ thu nhỏ lại, bắp thịt trên mặt không ngừng co bóp, từ một gã man tộc cao to dần dần biến thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vu-cuu-thien/2253631/quyen-4-chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.