Là nhân vật được vạn chúng chú mục, Phượng Khinh Âm bình thường đều được người ta tặng lễ vật. Người tán tỉnh nàng cũng không biết dùng bao nhiêu tâm tư đưa tới kỳ trân dị bảo cầu một tiếng cười của mỹ nhân. Nhưng mà trên cơ bản đều bị nàng cự tuyệt phần lớn.
Hàn Phi khẳng định không phải người ái mộ theo đuổi nàng. Nàng cũng có thể nhìn ra Hàn Phi tặng nàng lễ vật hoàn toàn vì lòng cảm kích, bằng không tối thiểu cũng nên đóng gói lễ vật trước khi mang đi tặng.
Phượng Khinh Âm cười lắc đầu, đang muốn mở miệng nói lời từ chối. Ánh mắt bất ngờ nhìn vào chiếc nhẫn trong tay Hàn Phi.
Chiếc nhẫn này hình dáng cực kỳ phổ thông cũng không có điêu khắc hình trang trí gì cả. Cả vật thể một màu xanh biếc thuần sắc, tản mát ra ánh sáng cực nhạt, trong cảm giác của mình chiếc nhẫn tỏa ra sinh cơ cùng sức sống phi thường đặc biệt.
-Chiếc nhẫn này…
Lời cự tuyệt toát ra khỏi miệng nàng biến thành lời kinh ngạc:
-Rất đặc biệt…
Hàn Phi mỉm cười nói:
-Ngài thích là được rồi.
-Thích ta cũng không nhận đấy.
Phượng Khinh Âm giống như cười nói:
-Ngươi có phải hay tặng nữ nhân nhẫn không?
Kỳ thực hành động của Hàn Phi có chút mạo muội, bởi vì phong tục của đại lục tặng nhẫn cho nữ nhân thường có ý là cầu tình yêu. Hàn Phi đương nhiên rõ chuyện này, bất quá hắn thực sự không tìm ra được lễ vật gì thích hợp, càng không có khả năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vu-cuu-thien/2253626/quyen-4-chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.