Chương trước
Chương sau
Tiếng kèn trầm thấp vang lên từ trong khe sâu, sau đó nhanh chóng xẹt qua toàn bộ bầu trời chiến trường. Những man tộc binh sĩ bị vũ tiễn, đạn đá của quân thủ thành đánh cho tử thương nằm ngổn ngang nhất thời như lấy được đại xá, tất cả đều xoay người rút lui với tốc độ nhanh nhất.

Bảy tám cái xe công thành gần như nguyên vẹn bị bọn họ trực tiếp bỏ qua. Rất nhiều máy bắn đá tiếp tục bắn phá tường thành để yểm hộ, đồng thời cũng chậm rãi rời khỏi chiến trường, chỉ để lại hơn nghìn thi thể nằm trong vũng máu cùng với những thương binh đang gào khóc thống khổ.

Duy trì điên cuồng công thành suốt một giờ, quân đoàn công thành của Man tộc đã thương vong ít nhất năm sáu nghìn chiến sĩ. Hơn mười xe công thành cùng hơn trăm máy bắn đá bị tổn hại. Trên tường thành yếu tắc máu chảy thành sông, tình cảnh thê thảm vô cùng.

Trên bầu trời chiến trường, man tộc không kỵ vốn rục rịch chuẩn bị tấn công khi nghe thấy kèn hiệu đồng thời lui hết lại. Một hồi chiến hỏa trên không trung đang sắp bắt đầu bỗng chốc bị dập tắt vô thanh vô tức.

Thống soái đoàn không kỵ Phượng Khinh Âm cũng không có hạ lệnh truy kích, bởi vì các nàng có sứ mệnh không phải là giết chết bao nhiêu địch nhân mà là bảo vệ yếu tắc.

Đây không phải là quân đoàn man tộc tạm thời nghỉ ngơi để chuẩn bị công tiếp. Hàn Phi bay lên không trung nhìn theo đại quân man tộc rời đi xa khỏi yếu tắc. Địch nhân đã triệt để buôn tha rồi, một trận công thành chiến đầu voi đuôi chuột tổn thất thảm trọng cũng kết thúc.

Trên tường thành yếu tắc, ngàn vạn danh chiến sĩ thành quân giơ cao vũ khí trong tay, phát ra tiếng hoan hô mừng thắng lợi. Tuy rằng bọn họ cũng chịu thương vong khá lớn, thế nhưng đánh lùi công kích của địch nhân, luôn luôn đáng chúc mừng.

-Chúng ta chặn đánh thành công rồi!

Phượng Khinh Âm hiển nhiên thở dài một hơi, nàng quay đầu mỉm cười nói với Hàn Phi:

-Tình báo của người là chuẩn xác rồi, chúc mừng, ngươi đã lập công lớn cho đế quốc.

-Cám ơn!

Hàn Phi đứng bên cạnh nói cảm ơn, nếu như không phải không kỵ chủ lực của vệ thành quân yếu tắc triệt hạ hoặc làm bị thương nặng không kỵ của man tộc thì bên phía chính diện của hắn sẽ không thể phụ trách kiềm chế quân công thành một cách đơn giản như vậy được. Bọn họ hiển nhiên đã biết mưu đồ của mình bị bại lộ.

-Thám báo cảnh giới tuần tra, còn lại rút về trong thành đợi mệnh.

Lúc không kỵ man tộc biến mất ở phía cuối chân trời, Phượng Khinh Âm cuối cùng cũng hạ mệnh lệnh. Đám không kỵ chuẩn bị chiến tranh ngoại trừ lưu lại một bộ phận ở lại cảnh giới, còn lại tất cả đều hạ xuống bên trong yếu tắc.

Trở về yếu tắc, lập tức có tin tức mới nhất truyền về. Không kỵ của vệ thành quân cùng quân tiếp viện của đế đô tại không trung cách yếu tắc 30 km về hướng tây đã thành công phục kích không kỵ man tộc xâm lấn. Hành động lần này vô cùng thành công.

Nửa giờ sau, bầu trời yếu tắc Hồng Hà lần nữa bị vô số không kỵ bay lượn che đậy. Đám kỵ sĩ không kỵ thắng lợi trở về đáp xuống quảng trường trung tâm. Tuy rằng có không ít không kỵ mang theo thương thế, thế nhưng vui sướng thắng lợi dạt dào trên mặt mỗi người.

Vệ thành quân đoàn làm thất bại âm mưu của Man tộc, đạt được đại thắng, tin tức này rất nhanh truyền khắp các ngõ ngách của tất yếu. Vô số dân của yếu tắc dũng mãnh tràn xuống các con đường lớn, hướng tới những chiến sĩ vừa chiến đấu hăng say đẫm máu vẩy hoa tươi, cả tòa yếu tắc hoàn toàn rộ lên.

Trận đánh có thời gian không nhiều lắm này về sau được gọi là trận chiến truyền tống. Trong đó đặc sắc nhất là không kỵ đoàn của thành vệ quân phục kích chiến thắng. Quân đoàn không kỵ gồm 3000 không kỵ cùng 17 danh thiên không võ sĩ cấu thành không ngờ chỉ trả giá thương vong 300 người mà tiêu diệt được trên 1000 không kỵ của địch nhân. Trong đó bao gồm hơn trăm không đà chở vu sư, bốn thiên không võ sĩ của Man tộc bởi vậy mà ngã xuống. Đồng thời thu được một nhóm tài liệu trân quý để kiến tạo truyền tống trận.

Trận chiến này lực lượng không kỵ của Man tộc bị thương nặng, triệt để phá sản mưu đồ trong vài chục năm tới của địch. Hồng Hà yếu tắc cũng bởi vậy mà chiếm được một thời gian dài hòa bình.

Làm Hàn Phi cảm thấy tiếc nuối chình là, trận chiến trên không trung được ghi vào sử sách này hắn lại không thể tham gia.

Lúc đế quốc nhận được tin tức đại thắng đã cấp tốc làm ra phản ứng. Ngay đêm hôm đó đã phát lệnh khen ngợi, đồng thời ngay ngày thứ ba phái một chi sứ đoàn. Sứ đoàn này đại biểu cho hoàng đế bệ hạ tới luận công ban thưởng cho những tướng sĩ có công!

-Nghe nói gì chưa? Lần này hoàng đế bệ hạ của chúng ta phái cửu công chúa điện hạ làm đại biểu sứ đoàn!

Hồng Ma phường vào buổi tối đặc biệt náo nhiệt, tuy rằng đã qua hai ngày sau trận chiến tranh kịch liệt không gì sánh được, thế nhưng bầu không khí của yếu tắc Hồng Hà vẫn trong tình trạng ăn mừng. Đại quân man tộc bại lui làm cho vệ thành quân nhàn nhã ăn chơi không ít. Tiểu đội Chủy Thủ Màu Bạc không có nhiệm vụ càng dùng nhiều thời gian lãng phí ở quán rượu.

Vừa uống rượu mạch đám đội viên vừa đàm luận về sứ đoàn sắp tới. Đây cũng là đề tài sôi nổi nhất mấy ngày gần đây của yếu tắc Hồng Hà. Bởi vì ở đây đã quá hai mươi năm không có việc phong thưởng trịnh trọng như vậy từ đế đô. Dưới tình hình chung, phong thưởng tất cả đều là do công văn gửi tới.

Quân bộ của yếu tắc hiện giờ hơn phân nửa công việc đều đặt ở việc làm sao tiếp đón sứ đoàn, tổ chức một hồi nghi thức long trọng.

Đó là chuyện của cao tầng, đối với chiến sĩ phổ thông cùng dân chúng mà nói. Bọn họ không chút quan tâm quan chỉ huy nào có thể thăng quan tiến tước, cửu công chúa của đế quốc không thể nghi ngờ là đề tài bọn họ bàn luận nhiều nhất.

Cửu công chúa của Quang Huy đế quốc Dạ Băng Hồng có tiếng là đóa minh châu của đế quốc. Nàng năm nay vừa mới mười tám tuổi, thế nhưng thanh danh mỹ lệ truyền khắp đại lục từ lâu rồi. Nghe nói mấy vị hoàng tử của Thái Thản đế quốc đều tâm động vì nàng, từng đưa ra thỉnh cầu lấy cửu công chúa đổi lấy hòa bình mười năm cho song phương.

Nhưng mà mặc kệ là thật hay là giả, hoàng tộc đế quốc hay dân chúng tuyệt đối không chấp nhận yêu cầu như vậy. Dạ Băng Hồng ngoại trừ mỹ lệ, còn có danh tiếng nhân từ nữa. Nàng sáng lập ra Tế Thế Hội mới chỉ có chưa đầy ba năm đã làm ra rất nhiều việc thiện. Hiện nay vô số người coi nàng là hóa thân của Sinh Mệnh nữ thần.

Ngoại trừ đó ra, vị công chúa mỹ lệ này còn được sủng ái của hoàng đế bệ hạ, là người thứ năm có đế quốc có thể thừa kế. Nàng cũng là tình nhân trong mộng của vô số kỵ sĩ trẻ tuổi con dòng cháu giống, ở đế đô thanh danh của nàng hầu như không ai có thể bì kịp.

Lúc ở đế đô Hàn Phi cũng có thời gian nghe qua vài lần tên tuổi vị công chúa này, nhưng mà chưa từng gặp mặt.

-Nếu như có thể cùng Dạ Băng Hồng công chúa điện hạ nói một câu, như vậy dù có chết ta cũng cam lòng.

Một thành viên trẻ tuổi của tiểu đội Chủy thủ Màu Bạc ước ao nói rằng.

-Người chẳng có tiền đồ gì cả!

Thiết Hán vỗ đầu hắn một cái, sờ sờ bộ râu xồm xàm của mình nói rằng:

- Ít nhất…cũng phải nói hai ba câu chứ.

Chúng đội viên chung quanh bàn nhất thời cười lên ha hả, Hàn Phi cũng không nhịn được mà mỉm cười.

-Một đám nông dân không biết trời cao đất rộng.

Một thanh âm chanh chua nhất thời truyền tới từ bên cạnh. Tuy rằng quán rượu này phi thường náo nhiệt, thế nhưng thành viên tiểu đội Chủy Thủ Màu Bạc có ai là yếu kém đâu. Tất cả đều nghe thấy rõ ràng:

-Tên của công chúa điện hạ các ngươi có thể nói sao?

Tên hỗn đản nào thế? Mọi người nhất thời giận tím mặt, ầm ầm nhìn lại phương hướng thanh âm truyền tới.

Chỉ thấy cách đó không xa có một bàn rượu, có năm tên kỵ sĩ đang ngồi vây quanh. Từ trang phục cùng huy chương trên ngực mà nói, có thể dễ dàng phán đoán ra được lai lịch đối phương. Bọn họ chính là quân đoàn cận vệ của đế quốc tới đây trợ giúp không kỵ. Trong đó có hai người dùng ánh mắt chẳng đáng nhìn về phía Thiết Hán, vẻ mặt tự cao tự ngạo.

Quân đoàn cận vệ của hoàng gia đế quốc được xưng là quân đoàn tinh nhuệ nhất của Quang Huy đế quốc. Toàn bộ thành viên đều được chọn lựa ra từ những đệ tử tinh anh của đại gia tộc. Đám người này quanh năm thủ tại đế đô Thánh Kinh.

Giống như người thành phố khinh thường nông dân vậy. Đám quân đoàn cận vệ hoàng gia này ngang ngược kiêu ngạo đã thành bệnh tồi. Nhưng mà nơi này là yếu tắc Hồng Hà, là tuyến đầu chống lại Man tộc. Bưu hãn như Thiết Hán làm sao có thể bỏ qua cho bọn họ được, hắn lập tức phát tác.

Rầm rầm! Thiết Hán đập mạnh một cái xuống mặt bàn, chỉ thấy thức ăn rượu trên bàn ăn nhảy lên cả nửa mét, đồ ăn rơi vãi lả tả trên mặt đất.

-Cclmm đấy! một đám lão binh ở Thánh kinh mà cũng dám ồn ào ở đây à! Mẹ mày không dạy mày cái gì gọi là lễ phép sao?

Tiếng quát của hắn quả thực rất vang dội, quán rượu nguyên náo nhiệt không gì sánh được đột nhiên lặng ngắt như tờ. Mà hai quan quân không kỵ của cận vệ đoàn hoàng gia không ngờ phản ứng của Thiết Hán lại kịch liệt như vậy, mắng chửi khó nghe như vậy. Trong đó có một người khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng đứng phắt dậy nói:

-Ngươi….

-Ngươi cái cmm.

Thiết Hán đứng lên lớn tiếng nói rằng:

-Quân cận vệ hoàng gia các ngươi là tốt nhất, dùng tốt nhất, các ngươi giết người có nhiều bằng một phần trăm của chúng ta không? Nói chúng ta là bọn nông thôn không biết trời cao đất rộng. Ngươi là vũ nhục những chiến sĩ đã hi sinh xương máu cho đế quốc sao? Chúng ta sao lại không có tư cách nói tên của công chúa điện hạ?

-Nói hay lắm!

Trong quán rượu nhất thời bộc phát tiếng trầm trồ khen ngợi. Mặc dù những chiến sĩ cùng võ sĩ ngồi ở đây không phải cùng một quân đoàn. Bình thường nói không chừng cũng có mâu thuẫn. Thé nhưng lúc ngoại nhân tới, tự nhiên tất cả cùng đồng lòng chống địch rồi.

Quân đoàn cận vệ hoàng gia đúng thật là tới trợ giúp yếu tắc. Nhưng trong trận chiến chặn đánh, chủ lực công kích chính là đám không kỵ của thành vệ quân đoàn. So sánh với việc thương vong của quân đoàn cận vệ cực kỳ nhỏ bé, nhưng công lao lại được phân không ít, tất nhiên có nhiều người không phục.

Tên không kỵ đứng lên nhất thời ế ra không nói thành lời. Một kỹ sĩ khí độ nghiễm nhiên ngồi bên cạnh hắn đứng lên nhàn nhạt nói rằng:

-Lam Thành, xin lỗi mọi người!

-Đại ca! Kỵ sĩ trẻ tuổi đương nhiên không phục, lại bị đại ca hắn dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm khắc cho nên hắn phải cúi đầu nhỏ giọng nói:

-Xin lỗi!

Người kỵ sĩ lớn tuổi quay lại mỉm cười với Thiết Hán nói:

-Thực xin lỗi, đệ đệ của ta không hiểu chuyện. Ta lần thứ hai thay mặt hắn xin lỗi mọi người, ngày hôm nay ta xin phép trả hết chi phí cho các vị ở đây!

Thấy đám kỵ sĩ quân đoàn cận vệ hoàng gia đã mở miệng ra xin lỗi rồi. Người trong quán rượu đang sôi sục cũng hòa hoãn lại không ít, Thiết Hán hừ lạnh một tiếng ngồi xuống nói:

-Miễn đi! Không lên giả vờ khách khí.

Hàn Phi thì nghĩ thấy có chút thú vị, không khỏi liếc mắt nhìn kỵ sĩ lớn tuổi kia một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.