Lúc ở võ đường Hàn thị, Hàn Phi nhận được không ít chỉ điểm giáo huấn của Hàn Thiên Lệ, do đó đối với lão tương đối khính trọng.
Thế nhưng, điều này thì hắn nhất định phải nghe theo lời đối phương, cho dù là hảo ý.
Câu nói cuối cùng Hàn Phi nói như đinh đóng cột, Hàn Thiên Lệ nhất thời đanh lại, nhìn Hàn Phi ngạo nghễ đang đứng trước mặt mình, đột nhiên lão phát hiện mình thật có chút không hiểu Hàn Phi.
Ba năm không gặp, Hàn Phi trưởng thành lên rất nhiều, trước kia là đứa trẻ non nớt không biết gì, hoàn toàn là một tay võ sĩ dũng mãnh, khuôn mặt góc cạnh rõ rệt có vẻ dứt khoát, hai tròng mắt đen kịch thâm sâu, lão chăm chú nhìn có chút dao động, làm cho Hàn Thiên Lệ có cảm giác bí hiểm.
Sao có thể? Hàn Thiên Lệ nhớ rất rõ, ba năm trước lúc Hàn Phi rời khỏi võ đường, chỉ là một võ sĩ đại địa mà thôi.
- Thiên Lệ, ngươi để hắn cho ta!
Hàn Thiên Lệ đang do dự, từ phía sau lão truyền đến giọng nói tràn ngập uy nghiêm của Hàn Thiên Quân.
Trong lòng lại thở dài một hơi, trưởng lão của Hàn thị liếc nhìn Hàn Phi, sau đó tránh ra nhường đường.
Hàn Phi bước thẳng xuống cầu thang của biệt thự, hướng về phía Hàn Thiên Quân thi lễ:
- Hàn Phi đệ tử Hàn thị bái khiến Hàn Thiên Quân đại nhân, chúc đại nhân phúc thọ duyên miên.
- Hưm, Hàn Thiên Quân hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra ánh sáng sắc bén:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vu-cuu-thien/2253598/quyen-4-chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.