Chương trước
Chương sau
Hai đứa trẻ ngồi dưới chân nam nhân trung niên Võ Sĩ cùng ngước lên, sợ hãi và tò mò đánh giá đám người Hàn Phi, Hàn Thành Nghiệp, Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi. Thấy bộ dạng đáng thương của bọn nhỏ, hốc mắt Hàn Bích Tuyền đỏ ửng, kiềm không được túm cánh tay Hàn Phi lắc nhẹ.

Hàn Phi biết Hàn Bích Tuyền động lòng trắc ẩn. Lấy năng lực hiện tại của Hàn Phi, muốn nuôi sống gia đình này không tiêu phí bao nhiêu, hơn nữa không phải nam nhân trung niên Võ Sĩ không có hy vọng hồi phục thực lực, trong Úc Kim Hương thành bảo có một Quang Minh Pháp Sư cường đại cư ngụ.

Hàn Phi chưa kịp đáp lời thì một thanh âm giễu cợt vang lên bên cạnh:

- Ha ha ha ha ha ha! Một Võ Sĩ què mà muốn làm đạo sư của người ta? Đang nằm mơ sao?

- Ta nói ngươi đó, hai đứa con của ngươi không tệ, bổn thiếu gia muốn mua chúng, ngươi ra giá đi.

Mặt nam nhân trung niên Võ Sĩ lộ vẻ tức giận, trầm giọng nói:

- Xin lỗi, ta sẽ không bán con cho bất cứ ai!

Hàn Phi nhíu mày, nhìn hướng phát ra thanh âm. Cách mấy bước có ba quý tộc trẻ tuổi đang đứng, trong đó một quý tộc ăn mặc lóe loẹt cười hì hì nhìn hai đứa con của nam nhân trung niên Võ Sĩ, mắt lóe tia hứng thú.

Mấy tên đệ tử quý tộc này ăn mặc hoa hòe, vẻ mặt kiêu ngạo, sau lưng có đám tùy tùng hộ vệ đi theo, dáng vẻ kệch cỡm, nhìn liền biết nhà giàu.

Hàn Phi liếc mắt qua vừa lúc giao nhau với một người, kẻ đó nghiến răng hét to.

- Thì ra là ngươi!

Gặp phải người quen!

Đệ tử quý tộc này là thiếu gia của Cáp Địch Tư gia tộc lúc trước khi lần đầu tiên Hàn Phi đến đế đô đã gặp phải tại tông phủ Hàn thị gia tộc. Khi ấy thiếu gia của Cáp Địch Tư gia tộc đang ép nợ Hàn Trác, định cưỡng ép cưới Hàn Cảnh San làm thiếp. Kết quả thiếu gia của Cáp Địch Tư gia tộc bị Hàn Phi đánh cho một trận nhớ đời.

Sau này Hàn Phi mới biết vị thiếu gia này là trưởng tôn đệ tử trực hệ Cáp Địch Tư gia tộc, là một trong những người thừa kế tương lai chức tộc trưởng, tên là Mạt Mễ Đặc, có danh hiệu nam tước.

Hai năm trôi qua, bộ dạng đệ tử hoàn khố không có gì thay đổi, thiếu gia của Cáp Địch Tư gia tộc Mạt Mễ Đặc lập tức nhận ra Hàn Phi ngay, kẻ từng khiến gã cực kỳ xấu hổ, nhục nhã. Cái gọi là kẻ thù gặp lại hết sức đỏ mắt.

- Mạt Mễ Đặc nam tước, không ngờ chúng ta lại gặp mặt.

Hàn Phi lạnh lùng cười:

- Còn cá cược lừa người không?

Mặt thiếu gia của Cáp Địch Tư gia tộc, Mạt Mễ Đặc từ trắng thành đỏ gấc.

Quý tộc trẻ tuổi mở miệng đòi mua hai đứa trẻ ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi:

- Mạt Mễ Đặc, ngươi quen bọn họ à?

Thiếu gia của Cáp Địch Tư gia tộc, Mạt Mễ Đặc rít qua kẽ răng:

- Quen chứ, sao không quen? Có hóa thành tro ta cũng nhớ!

Mắt thiếu gia của Cáp Địch Tư gia tộc, Mạt Mễ Đặc tóe lửa nhìn Hàn Phi, không khí biến căng thẳng.

Mấy tùy tùng hộ vệ theo sau lưng thiếu gia của Cáp Địch Tư gia tộc, Mạt Mễ Đặc lập tức bước lên nhìn chằm chằm Hàn Phi, bộ dáng tùy thời sẽ ra tay.

Quý tộc trẻ tuổi như không nghe thấy lời thiếu gia của Cáp Địch Tư gia tộc, Mạt Mễ Đặc nói, đôi mắt xấu xa quét tới quét lui người Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi như muốn xuyên thấu khăn che nhìn kỹ khuôn mặt.

Dù Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi đã đeo khăn che nhưng không thể che giấu xinh đẹp tuyệt trần, ngược lại khăn che tăng phần bí ẩn, gợi lên lòng muốn tìm tòi của người nhìn.

Quý tộc trẻ tuổi kiềm không được tiến lên một bước, cười nói:

- Nên xưng hộ vị bằng hữu này như thế nào? Xin hỏi hai vị tiểu thư từ đâu tới, ta biết rõ chỗ này như lòng bàn tay, có chuyện gì thì ta có thể dẫn các người . . .

Hàn Phi lạnh lùng nói:

- Ta không phải là bằng hữu của ngươi.

- Dù có chuyện gì cũng không cần ngươi quan tâm!

Bị ánh mắt lạnh băng của Hàn Phi liếc, quý tộc trẻ tuổi cảm giác như có đao phong xẹt qua, mặt hơi đau. Lòng quý tộc trẻ tuổi hoảng hốt, không kiềm được lùi lại mấy bước.

Hành động bản năng này khiến quý tộc trẻ tuổi thấy mất mặt, lập tức xụ mặt định nổi giận.

Chính lúc này, thiếu gia của Cáp Địch Tư gia tộc, Mạt Mễ Đặc kéo quý tộc trẻ tuổi lại, thì thầm vài câu bên tai gã. Quý tộc trẻ tuổi cứng rắn nhẫn nhịn, hung tợn trừng Hàn Phi, quay đầu đi.

Tuy thiếu gia của Cáp Địch Tư gia tộc, Mạt Mễ Đặc nói nhỏ nhưng tai Hàn Phi rất thính, nghe rõ ràng.

Thiếu gia của Cáp Địch Tư gia tộc, Mạt Mễ Đặc ăn trái đắng một lần đã có tiến bộ, gã nói với quý tộc trẻ tuổi là Hàn Phi không dễ chọc, không thích hợp ngay mặt xuống tay, chờ một lúc tìm cơ hội cho hắn biết mùi.

Tốt nhất là đừng chọc vào ta!

Hàn Phi thầm cười lạnh.

Nếu không thì ăn roi ngày càng đau, khắc sâu trí nhớ hơn!

Mấy tên quý tộc thiếu gia của Cáp Địch Tư gia tộc, Mạt Mễ Đặc hậm hực rời đi, nhưng ai cũng biết chuyện này chưa xong. Mấy người đứng xem hiểu rõ đám quý tộc thiếu gia của Cáp Địch Tư gia tộc, Mạt Mễ Đặc thì lắc đầu, ánh mắt kỳ lạ nhìn đám người Hàn Phi, Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi, Hàn Thành Nghiệp, suy đoán lát nữa hắn sẽ xui xẻo như thế nào.

Nhưng Hàn Phi không thèm nhìn ánh mắt của người ngoài, hỏi nam nhân trung niên Võ Sĩ:

- Tên của ngươi là gì?

Nam nhân trung niên Võ Sĩ đè nén nỗi lòng kích động, hành lễ đáp:

- Thưa đại nhân, ta tên là Hạ Trường Phong!

Nam nhân trung niên Võ Sĩ đã tới đây một lúc, bởi vì thân thể tàn tật nên không thể tìm ra công việc để nuôi sống gia đình qua ngày, mắt thấy sắp không chống đỡ nổi nữa. Hàn Phi xuất hiện là cơ hội tái sinh cho Hạ Trường Phong.

Mới nãy nam nhân trung niên Võ Sĩ chính mắt thấy đám người thiếu gia của Cáp Địch Tư gia tộc, Mạt Mễ Đặc kiêu ngạo như thế nào, cũng nhìn ra bọn họ e ngại Hàn Phi, điều này chứng minh thân pahạn của hắn không tầm thường. Rất có thể Hàn Phi sẽ là chủ nhân của mình nên nam nhân trung niên Võ Sĩ ăn nói cung kính hơn.

- Ừm!

Hàn Phi gật đầu, nói:

- Ta là lĩnh chủ của Úc Kim Hương lĩnh, Hàn Phi. Ta quyết định mướn ngươi, để ta xem cái chân bị thương của ngươi thử.

Hạ Trường Phong chìm trong sung sướng, người khẽ run. Hạ Trường Phong không quá quan tâm tình cảnh của mình, mấu chốt là hai đứa trẻ không thể theo gã chịu khổ, chịu đói.

Hạ Trường Phong kích động lắp bắp nói:

- A! Được, đa tạ . . .

Hạ Trường Phong cuống quýt vén ống quần lên lộ ra cái chân bị thương.

Nguyên cái chân nam nhân trung niên Võ Sĩ khô quắt da bọc xương, trừ một tầng da thịt thô ráp ra gần như không có thịt, cực kỳ xấu xí, thoạt trông bị phế đã lâu rồi.

Đấu khí của Võ Sĩ, pháp thuật của Pháp Sư, Mục Sư đều có năng lực trị liệu nội, ngoại thương. Nhưng không phải vết thương nào cũng được chữa khỏi, thực lực khác nhau quyết định hiệu quả chữa trị cũng khác. Võ Sĩ, Dong Binh, Mạo Hiểm Giả bị thương tàn tật trong nhiệm vụ là chuyện thường, không phải ai cũng trả nổi phí dụng thuật trị liệu, mua linh dược cao giai.

Hàn Phi trầm ngâm, nắm cánh tay của nam nhân trung niên Võ Sĩ, tiên thiên chân khí hùng hồn nhập vào người Hạ Trường Phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.