Liễu Kình Thiên cắn răng nói:
Chính là Vương Kỳ, chính là kẻ đã giết lão nhị đó.
Mấy người trên không tụ tập lại, hỏi Liễu Kình Thiên:
Kình Thiên, ngươi đã nhìn thấy hắn sao?
Ta tận mắt nhìn thấy, Vương Kỳ dẫn theo người nhà họ Đồng đến Bích Thủy Đàm. Vương Kỳ đó cũng không biết nguyên nhân nào, không sợ cái lạnh, đã xuống Bích Thủy Đàm, trộm Bích Thủy Hàn Đàm của Giao Long.
Sau khi lên, Giao Long đòi lại cũng không trả, lại còn dẫn Giao Long đến tấn công ta. Sau này, vậy mà lại dẫn Giao Long trở về Thiên Phủ thành, dẫn đến Liễu gia. Vương Kỳ chính là muốn Bích Thủy Hàn Đàm, dùng chúng ta làm bia đỡ đạn.
Vương Kỳ, lại là Vương Kỳ đó! Giết con ta còn chưa đủ, lại còn muốn diệt Liễu gia chúng ta. Chuyện này là có thể nhẫn nại sao? Không thể nhẫn nhục! Liễu Thành Huy ta thề giết người này, khiến hắn nợ máu phải trả bằng máu. Nếu không, nguyện bị thiên lôi đánh xuống!
Một người khác lại nói:
Vương Kỳ đáng chết! Người của Liễu gia ta thề giết Vương Kỳ, rút gân lột xương, không giải mối hận trong lòng. Tất cả mọi người nghe lệnh, phàm là người nào gặp Vương Kỳ, nhanh chóng đến báo. Kẻ báo tin là thật, thưởng một trăm linh thạch, kẻ giết được hắn, thưởng mười vạn linh thạch.
Giao Long liếc mắt nhìn mấy người trên không như nhìn thằng ngốc, ánh mắt quét qua viện lạc phía dưới, vẫn không phát hiện thân ảnh của Vương Kỳ, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, thần sắc khựng lại, hoảng sợ xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vo-dai-luc/4818913/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.