Nhiệm vụ lần này chỉ có vãn bối một mình.
Vương Kỳ quan sát một lượt, người này trường kỳ Luyện Khí, y phục giản dị, không chú trọng vẻ ngoài, hệt như cái tên của hắn, là một người thô kệch điển hình.
Chỉ một người thôi sao? Vậy sao ngươi lại tự mình ra tay rồi, trước tiên đi Hỏa Vân Sơn căn cứ đi, mặc dù Luyện Sư ở đây không lợi hại bằng các ngươi khi đánh nhau, nhưng bản lĩnh cũng còn chút ít, làm trợ thủ không vấn đề. Ngươi tiểu tử này thật là khách sáo.
Vương Kỳ bất đắc dĩ cười nói:
Vốn dĩ là muốn qua đó thương lượng một chút với các ngươi, nhưng lúc đến vừa vặn thuận đường, muốn điều tra tình hình một chút, không cẩn thận bị đệ tử Thái Nhất Môn chặn lại.
Vậy ngươi cũng đủ xui xẻo rồi.
Ngỗi Đại Tráng xoay người gọi một nhóm đệ tử Càn Khôn Môn ra tay, nói:
Các tiểu tử, hôm nay có bản lĩnh gì cứ lôi ra khoe hết đi, diệt bọn chúng xong chúng ta đi sào huyệt Ma tộc, cầm về những thứ đã mất trước kia.
Một đoàn đệ tử Càn Khôn Môn kêu to xông về phía người Thái Nhất Môn, không biết dùng Càn Khôn ấn phù, bèn dùng Linh lực pháp thuật kết hợp Tinh thần lực pháp thuật công kích, hai ba người vây công một người, cũng là chiếm ưu thế. Vương Kỳ đứng một bên nhìn, nhìn một đám đệ tử Càn Khôn Môn giống như mọi rợ, muốn cười mà không cười nổi, miệng méo xệch đến cứng đờ, ngượng chín cả mặt. Cuối cùng hỏi Ngỗi Đại Tráng:
Ngỗi đại thúc, phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vo-dai-luc/4818838/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.