Hôm sau, Phù A, Hồ Thanh, Hắc Diệu, Thường Bách Linh, Phù Dao cùng tiểu bằng hữu bốn năm tuổi Bạch Hoa, được Lăng Chưởng sự ba người hộ tống, thẳng đến Vô Tận Tháp. Vương Kỳ và Lăng Vân Thiên rời đi, xuống núi về Trường Thước Quốc. Lăng Vân Thiên sáng sớm chọn hai thớt ngựa tốt, dắt tới mỗi người một thớt với Vương Kỳ, hưng phấn hỏi: “Vương Kỳ, Thánh Sơn đến Trường Thước Quốc rất xa, đoạn đường này trải qua lớn nhỏ mấy chục quốc gia, trước kia ngươi có đi qua bao giờ chưa?” “Ngựa cứ để bọn họ dắt về, chúng ta không thể cưỡi ngựa, quá chậm rồi.” “Vậy đi thế nào? Vốn dĩ là muốn chạy một đoạn lộ trình, chờ sau khi tiến vào khoảng cách của truyền tống trận của Thường Bách Linh, sẽ mở truyền tống trận trở về. Bây giờ Thường Bách Linh không ở đây, ngươi đừng nói là chạy về suốt cả đoạn đường, có thể làm người ta mệt chết.” Vương Kỳ nhìn lên bầu trời, đi đến một chỗ trống, tế ra Huyền Điểu biến lớn, cười nói: “Tiểu Sư Thúc, người tu luyện đến Võ Đế cảnh có thể đạp không mà đi, tu giả ai nấy đều hướng tới. Ngươi có muốn hay không trước tiên cảm thụ một chút cảm giác bay lượn trên không trung?” Lăng Vân Thiên hai mắt sáng rực, ôm lấy cổ Huyền Điểu liền bò lên, “Ngày đó đánh nhau với Cúc Hà Vi chính là ngươi à, đi mau, bay lên thử xem.” Vương Kỳ không nói hai lời, nhảy lên Huyền Điểu liền đi. Trường Thước Quốc, một đường đi nhanh, trên đường không nghỉ ngơi, bay thẳng Thịnh An. Hạ xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vo-dai-luc/4818820/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.