Phế Vực khu vực bên ngoài, tòa thành trì đổ nát đầu tiên mà Vương Kỳ cùng đoàn người đến là nơi tụ tập những người hành hương. Những phòng xá đơn sơ, tường đổ vách nát vây quanh bên ngoài. Chỉ ở khu vực trung tâm thành trì có vài tòa lầu cao nguyên vẹn, nhìn dáng vẻ hẳn là vị trí phủ thành chủ lúc ban đầu. Thành trì này không có tên, trong Phế Vực, những thành trì hoang phế như vậy quá nhiều, cũng không có ai nguyện ý đi đặt tên. Cũng chỉ có khi hành hương mới có người đến, cũng không có ai quan tâm. Khi Vương Kỳ cùng mấy người đến, trong thành trì đã tụ tập không ít người, trên đường phố người đi đường rộn rộn ràng ràng qua lại, kẻ bày quán người kết giao bằng hữu, có kẻ rảnh rỗi khoe khoang, cả một con phố náo nhiệt phi thường. Còn có người bán trà nóng, thực phẩm chín, mì nước, Vương Kỳ ngửi thấy mùi, bụng có chút đói rồi. Hắn thúc giục mọi người mau mau, vội vã muốn vào thành. Thình lình, một đại hán cường tráng xuất hiện, chặn đường Vương Kỳ, dùng lỗ mũi nhìn người, đầy khinh thường nói:
Này, đồ nhà quê đến từ tiểu quốc, không thấy lão gia ta đang đứng ở đây sao?
Thật có lỗi.
Vương Kỳ rẽ sang một bên rồi tiếp tục đi, bát mì này nghĩ đến hương vị không tệ, ngửi thấy đã thơm rồi. Hắn đã ăn thịt nướng liên tục mấy ngày nay, đúng là muốn đổi khẩu vị một chút. Đại hán cường tráng cất bước tiến lên, chặn Vương Kỳ lại, tức giận nói:
Đồ nhà quê chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vo-dai-luc/4818705/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.