Phế Vực, triều thánh khai mở, từng trận quang mang chợt lóe, những đoàn người lớn tốp năm tốp ba hoặc mấy trăm người cùng nhau, lần lượt xuất hiện từ hư không, từ khu vực ngoại vi nhất của Phế Vực đến Ngạc Tắc Thành gần Thánh Sơn nhất, trong nháy mắt đã bị người triều thánh tràn ngập, trở nên náo nhiệt. Trên sườn núi và bãi cỏ hoang vu, tiếng dã thú kêu rên có thể nghe thấy khắp nơi, từng màn cảnh tượng đẫm máu trong cuộc săn bắn, pháp trận bẫy rập lấp lánh trong di tích tông môn viễn cổ đổ nát, yêu cầu leo núi thường xuyên từ Thánh Sơn, cùng với quang mang tham lam lười biếng lấp lánh trong đôi mắt yêu thú và con người, tất cả đều không ngừng nói lên rằng, nơi đây chính là Thiên Đường của sự chém giết.
Ngao!
Bên trong một sơn động ở rìa Phế Vực, bỗng nhiên tiếng sói gào liên tục vang lên, sáng sớm, dùng một phương thức vô cùng đặc thù, xé tan sự bình yên của bình minh Phế Vực. Vương Kỳ, Bạch Hoa, Hồ Thanh, Phù A, bốn người xuyên qua truyền tống trận mà đến, ngay đúng lúc không may lại xuất hiện trong một ổ sói. Trường Thước Quốc cách Phế Vực xa xôi, không muốn tiêu hao quá nhiều linh thạch, quy mô bố trí truyền tống trận cũng không lớn, chỉ có thể truyền tống đến vị trí rìa Phế Vực. Phù A lấy tên đẹp là lịch luyện. Dù sao một năm thời gian là đủ, vừa vặn yêu thú ở rìa Phế Vực đẳng cấp thấp, có thể từng chút một đánh vào, tiện thể tu luyện. Vương Kỳ nghĩ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vo-dai-luc/4818696/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.