Kha Vân khẩn trương, thật vất vả mới đụng tới người quen, làm sao có thể thấy chết mà không cứu chứ.
Không đâu, tuyệt đối không đâu, chính ta cũng đã đấu tranh với ma lực nhiều năm như vậy, lại thêm các ngươi nữa, nhất định có thể có biện pháp.
Cái này có thể có biện pháp gì, thứ đã luyện hóa thành hình, không lẽ còn có thể luyện về sao? Ta học Luyện Sư lâu như vậy rồi, còn chưa từng nghe nói qua sự tình này.
Được rồi.
Quân Mộc Quy thấy Kha Vân vừa sốt ruột lại muốn bị ma lực khống chế, ngăn lại nói:
Vương Kỳ đừng trêu hắn nữa. Hiện tại bộ khôi lỗi thân thể này, có thể tu luyện, uy lực còn có đề thăng, mạnh hơn nhân thể, không cần thiết luyện về.
Ta không trêu hắn. Lão tổ, Ngài có biện pháp không? Hắn cứ như vậy mang ra ngoài đích thị là một quả bom sống, nếu như không có biện pháp, không bằng trước tiên cứ để hắn ở đây chờ, đợi Nghiêu Hi thức tỉnh rồi lại tới tìm hắn. Dù sao địa phương này ẩn nấp, năm trăm năm cũng không bị người khác phát hiện, về sau đoán chừng cũng không phát hiện được.
Không ổn. Thứ Ma tộc luyện hóa, sẽ không cho ngươi cơ hội luyện hóa trở về, Nghiêu Hi thức tỉnh rồi cũng không có ý nghĩa. Cái xích sắt này không tệ, có thể vây khốn hắn mấy trăm năm cũng không đứt, cứ dùng cái này trói hắn lại, sau khi ra ngoài nghiên cứu một chút làm sao để hắn khống chế thân thể, chỉ cần có thể chủ động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vo-dai-luc/4818597/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.