Vương Kỳ vồ một cái, tóm lấy vạt áo đang bay phần phật phía sau Hồ Thanh, dùng linh lực thử một chút, quả nhiên đúng là linh khí.
Phẩm giai không tệ, ai luyện cho ngươi vậy?
Ta mua.
Hồ Thanh ghét bỏ hất bàn tay thúi của Vương Kỳ ra, hỏi Vũ Minh Triết:
Còn bao xa nữa?
Sắp rồi, trấn nhỏ phía trước chính là. Trước đó vài ngày bị Hắc Vũ Bang đánh bật ra khỏi Phàn Thành, chúng ta không còn dám đi vào, liền tạm thời ở lại đây.
Vương Kỳ và Hồ Thanh nhìn về phía trước, quả nhiên xa xa đã có thể nhìn thấy đường nét của một trấn nhỏ, tính toán lộ trình, phi nước đại mười mấy phút là đến. Đột nhiên, một đội người ngựa xông ra, vừa đúng lúc chặn trước mặt ba người Vương Kỳ, với thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng bắn ra mấy cành liễu cắm phập xuống đất, lớn tiếng nói:
Dừng lại! Thấy không, con đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, muốn đi qua đây, hãy để lại tiền mãi lộ!
Ba người dừng gấp, giận dữ nhìn mấy cành liễu trên mặt đất, liền muốn đạp lên bằng móng ngựa.
Thứ đồ chơi gì vậy, ngày nào thổ phỉ cũng chỉ có mỗi câu khẩu hiệu này, các ngươi có thể hay không đổi chiêu mới?
Vương Kỳ nhắm mắt nhìn những cành liễu trên mặt đất, cắm rễ sâu, cành thẳng tắp, nhập thổ dứt khoát lưu loát, chỗ lối vào bằng phẳng như đao cắt, người này không đơn giản, ít nhất công lực so với kẻ cắm liễu trước đó còn thâm hậu hơn. Hẳn là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vo-dai-luc/4805738/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.