Trong tiểu viện Thanh Trúc chỉ có mấy gian nhà ngói, trong viện tử trừ một mảnh nhỏ cây trúc ra, chính là một bàn đá mấy băng ghế đá, không còn vật khác. Nhưng vẫn tính là sạch sẽ, mấy người Vương Kỳ cũng đủ chỗ ở, liền cùng nhau đi vào. Vị cô nương kia, người lúc trước biến mất sau đó trở về, mỉm cười mang theo nét xuân hỏi:
Mấy vị công tử muốn gọi món gì? Cơm nước, ca múa, hoa tên?
Bị nàng ta hỏi như vậy, Vương Kỳ thật sự hơi đói bụng, nhưng cơm ở đây hắn không dám ăn.
Không cần, đều ra ngoài đi.
Mấy vị cô nương ngây người ra, chẳng lẽ đem nơi này thành khách sạn rồi sao? Vãn Hương Lâu cũng không phải làm chuyện này.
Công tử, chuyện này không hợp quy củ của Vãn Hương Lâu.
Vương Kỳ vung bàn tay lớn, ném một trăm linh thạch lên bàn đá trong viện, không vui nói:
Các ngươi tự mình chia đi, chia xong thì nhanh chóng đi đi.
Mấy người cười hì hì tranh giành, sau đó vô cùng ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Nếu công tử đã mệt mỏi, vậy thì sớm nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì công tử cứ việc lên tiếng, Hồng Hạnh sẽ đi làm cho ngài.
Biết rồi.
Mấy người lui ra, năm người Vương Kỳ tụ tập cùng một chỗ nhỏ giọng thảo luận. Vương Kỳ dẫn đầu hỏi:
Các ngươi đói bụng không?
Ưm... Vương Kỳ không hỏi thì còn tốt, vừa hỏi xong lập tức có người bụng réo lên. Vương Kỳ tìm theo tiếng động, đút cho Bạch Hoa mấy khối linh thạch, rồi nói với những người khác:
Các ngươi đợi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vo-dai-luc/4805728/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.