Thường Bách Linh kỳ quái nhìn xuống phía dưới, chỉ nhìn thấy một con hồ ly cắn lên bắp chân Vương Kỳ, ha ha cười nói:
Không muốn à, đáng đời ngươi bị súc sinh cắn.
Tiện tay dán sát mặt đất đá một tảng đá lớn xuống dưới,
Ngươi tự chơi đi, ta đi trước.
Vương Kỳ toàn thân khó chịu, lại thêm thân thể vô lực, không cách nào tránh né nên bị nện trúng chính diện, mắng lớn:
Hỗn đản! Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa.
Thường Bách Linh đã rời đi, Vương Ỷ Thiên liếc mắt nhìn Vương Kỳ, cùng với con hồ ly đang cắn Vương Kỳ kia, ý cười khá nồng. Nhìn một lúc, y trở về hội hợp với người Vương gia, nói:
Đi trước đi, Vương Kỳ và con hồ ly kia có chút ân oán, cần giải quyết một chút.
Vương Đồ Long tự nhiên không tin, ngưng trọng hỏi:
Ỷ Thiên?
Trưởng lão yên tâm, Vương Kỳ sẽ không xảy ra chuyện.
Đám người rời đi, Vương Kỳ vội vàng lấy bình ngọc đựng đan dược bị tảng đá lớn đè ở phía dưới ra, rút cái nút lọ ra, đầu tiên là một mảnh giấy, bên trong mới là một viên đan dược màu trắng. Mở tờ giấy ra, một hàng chữ nhỏ xinh xắn hiện rõ mồn một đập vào mi mắt:
Ăn đi, có thể hóa giải Ma chủng. Sau khi chuyển hóa thì sẽ không còn tác dụng nữa.
Vương Kỳ bán tín bán nghi cầm trong tay quan sát, bỗng nhiên con hồ ly đang cắn bắp chân hắn ở dưới thân vọt lên, mục tiêu lại là viên đan dược màu trắng trong tay Vương Kỳ. Vương Kỳ cấp tốc rút tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vo-dai-luc/4805712/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.