Kỳ nhi, lại đây.
Thấy thái độ của Vương Đồ Long có vẻ xuề xòa, Vương Chấn Đông vẫn rất vui vẻ. Vương Kỳ hơi tỏ vẻ thấp thỏm, dùng tay đè Vương Tuyết lại không cho nàng đi qua, đáng tiếc không đè lại được, Vương Tuyết vẫn theo tới. Vương Tuyết lại càng táo bạo, vừa tới liền nói với Vương Đồ Long:
Trưởng lão, ta cũng đi.
Tuyết Nhi, đừng náo!
Vương Kỳ nghiêm giọng nói. Ở nhà thử một chút thì còn được, thật sự đi Võ Tôn mộ táng, còn không chừng sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Mọi người nhìn Vương Tuyết, cũng tràn đầy ý oán trách, đây đều là đã thương lượng xong từ trước, đứa bé Tuyết Nhi này đột nhiên làm ra một màn như vậy, không phải kiếm chuyện sao?
Ngươi tên Vương Tuyết?
Vương Ỷ Thiên cười tủm tỉm nhìn Vương Tuyết, khiêm tốn lễ độ, nhưng lại nhìn không ra rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Vâng. Lần này tiến vào Võ Tôn mộ táng là ngươi dẫn đội phải không? Yên tâm, ta sẽ không kéo chân các ngươi đâu.
Không sao, thêm một hai người, ta vẫn chăm sóc được.
Không được!
Vương Kỳ lập tức chặn lại nói:
Tuyết Nhi, con ngoan ngoãn ở nhà đi, nếu không đi không được, trừ phi con đánh bại ta trước.
Ánh mắt Vương Ỷ Thiên nhìn Tuyết Nhi dâm tà, vừa nhìn liền không có ý tốt.
Ca!
Người ta đều đồng ý rồi, ngươi cản cái gì mà cản.
Không được là không được.
Ngươi...
Vương Tuyết tức đến mức mắt trợn trắng, nhưng làm sao mình không phải đối thủ của Vương Kỳ, trừ phi thức tỉnh người kia. Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vo-dai-luc/4805700/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.