Cảnh vật trước mắt biến hóa, Vương Kỳ sau khi bị truyền tống lần này, cuối cùng cũng trở về hiện thực, trở lại phân bộ Càn Khôn Môn Hưng Dương Thành. Thế nhưng khi Vương Kỳ muốn đứng dậy, bỗng nhiên cảm giác cổ bị thứ gì đó cắt một cái, lập tức máu tươi chảy ròng.
A!
Câm miệng, kêu cái gì mà kêu, không phải chỉ bị rách một chút da thôi sao.
Hoa Nguyệt bực bội ném cho Vương Kỳ một bình đan dược, tiếp tục nói:
Ta đang yên đang lành lau kiếm của mình, ngươi đột nhiên vứt cái cổ xuống dưới làm gì?
Ai đưa cổ xuống dưới kiếm của ngươi? Chẳng phải là Tháp Tam... Thôi bỏ đi, đây là nơi nào?
Cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận bình ngọc, rút cái nắp ra lập tức có một cỗ mùi hương thuốc cực kỳ nồng đậm phả vào mũi, quả nhiên không phải phàm phẩm. Kiểm tra một chút tình trạng cơ thể, trên cổ chỉ là một vết thương da thịt, không tính là nặng. Vị trí chi dưới... bắp đùi đã biến mất vậy mà tự động mọc ra rồi, hắc hắc, thần kỳ. Không cần nối lại nữa.
Hưng Dương Thành. Yên tâm, sư phụ ngươi không nỡ để ngươi rời đi, ta cũng không tiện cưỡng ép mang đi. Mau đi đi, sư phụ ngươi còn đang chờ ngươi đó.
Vương Kỳ trông mong nhìn Hoa Nguyệt, ý nghĩ muốn nàng cưỡng ép mang đi viết rõ trên mặt, đáng tiếc Hoa Nguyệt chuyên tâm lau chùi Linh Kiếm của mình, đến liếc hắn một cái cũng không có.
Đệ tử cáo lui.
Hoa Nguyệt cũng không đáp lời, Vương Kỳ vẫn tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vo-dai-luc/4805691/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.