Đỗ Hải sững sờ, vội vàng phủ nhận nói:
Ai nói ta ở đây có, các ngươi cũng không nên nói bậy.
Ngươi không có hắn tu luyện thế nào?
Ta làm sao biết?
Đỗ Hải dừng lại một chút, đúng rồi, chuyện này sao hắn lại quên hỏi nhỉ. Hắn quay đầu nhìn về phía Vương Kỳ, hỏi:
Vương Kỳ, Bất Động Minh Vương Ấn của ngươi từ đâu mà có?
Vương Kỳ vừa nhìn thấy trận thế này, hơi ngơ ngác, thì ra Bất Động Minh Vương Ấn lại là một bảo bối.
Nhặt được. Là do ông nội ta nhặt được trước khi ta nhập môn.
Đỗ Hải:
Đúng vậy, nhặt được, Bất Động Minh Vương Ấn hắn đã biết trước khi nhập môn.
Dễ nói, có công pháp là được, mau lấy ra nhìn xem.
Vương Kỳ giật mình một cái,
Làm gì thế?
Đừng sợ, sẽ không cướp của ngươi đâu, cùng lắm thì mỗi người chép một phần.
Chép?
Chép. Tiểu tử, nói cho ngươi biết, có chút đồ vật cũng không nên tàng tư.
Vương Kỳ lấy ra tấm vải rách của Bất Động Minh Vương Ấn, ngượng ngùng cười nói:
Ta không phải có ý đó, chỉ là...
Đồ vật đã lấy ra rồi, ai còn quản Vương Kỳ có ý gì nữa, một đám chưởng sự đẩy đẩy chen chen tụ tập cùng một chỗ, không kịp chờ đợi đoạt lấy tấm bố bạch rồi mở ra xem xét.
Đây là cái thứ đồ chơi gì?
Bất Động Minh Vương Ấn đó. Vừa nhặt được đã là thế này rồi, ta cũng không làm gì.
Bị hư hao như vậy ngươi tu luyện thế nào?
Vương Kỳ lại gần một chút, chỉ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vo-dai-luc/4805675/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.