Nếu bạn được sinh ra cùng với món quà từ Chúa, Gift [Hồi Phục], thứ có thể chữa lành những vết thương, bạn chắc rất hạnh phúc vì sẽ không phải lo sợ mất đi những người thân xung quanh nữa. Nhưng với Mộc Thảo thì ngược lại, đó không phải quà mà chỉ đơn thuần là một món nợ, một thứ làm cho cuộc sống tươi đẹp của cô bị phá hủy hoàn toàn.
– Ôi! Đau quá đi mất!
Mộc Thảo tỉnh dậy trong một căn phòng toàn màu trắng. Trước mặt cô là đôi mắt đang nhìn chằm chằm của Cường.
– Dậy rồi à? Có còn đau không? – Cậu ta ân cần hỏi.
– Ừm… hơi hơi… – Thảo nhăn nhó nhìn xuống những vết băng đẹp mắt khắp cánh tay của mình, trong lòng có chút ngưỡng mộ về tài băng bó của người thanh niên trước mặt này. Mà khoan đã, cậu ta với cô không phải là oan gia hay sao. Thảo lập tức hốt hoảng mà chỉnh lại giọng của mình:
– Hừm! Tôi có nhờ ông làm điều này sao? Tôi biết là ông rất khó xử sau khi được tôi cứu khỏi một bàn thua trông thấy nhưng cho xin đi, tôi không muốn cơ thể của mình bị chạm vào bởi một kẻ biến thái đâu…
Cường dường như không quan tâm lắm tới những lời của cô, cậu ta cau mày dặn dò:
– Ma lực của bà bị tổn thương khá nghiêm trọng nên từ giờ tới lúc bình phục phải hạn chế không được sử dụng [Hồi Phục] quá sức nữa? Mà, có điều tôi muốn hỏi đây. Tại sao lúc ấy lại cứu tôi, không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-the-gioi/2912180/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.