Chị hai ơi! Em không có làm gì sai, phải không? – Cường mê sảng hướng mắt của mình về phía người thiếu nữ với gương mặt hiện đang giàn dụa nước mắt. Thu Quỳnh xoa đầu cậu và cười dịu dàng:
- Ừ! Em mau uống thuốc đi.
- Em không muốn! – Cường từ chối với ánh mắt kiên định – Đó là thuốc của ba. Bây giờ nếu em dùng nó thì chả khác nào nhượng bộ ông ấy cả, thà chết còn hơn. Đến bây giờ em mới biết ba độc tài cỡ nào. Ổng chỉ coi em là một cục nợ mà thôi.
Bà Tâm nhìn cậu với ánh mắt thương cảm, chắc hẳn trong nội tâm của bà hiện nay đang đấu tranh mãnh liệt. Chớp mắt một cái như để hạ quyết tâm, bà bắt đầu buông lời khuyên giải:
- Nghe nè Cường! Con hiểu lầm cha mình rồi. Ba con không xem con là chướng ngại của ông ấy đâu! Thực ra lúc con và Nghĩa mới sinh, chính quyền đã có lệnh giết con ngay lập tức để đảm bảo sự an toàn cho Nghĩa cũng như tránh cho con chịu khổ sau này. Nhưng mà…
Sự ngập ngừng của mẹ làm cho Cường cảm thấy khó hiểu. Đúng là một đứa trẻ ở thế giới này nếu sinh ra mà không có Gift thì giống như là bị khuyết tật bẩm sinh ở thế giới trước vậy, nên cái lệnh bức tử kia chắc hẳn là có thật. Tuy nhiên không phải đến bây giờ cậu vẫn còn sống sờ sờ ra đó sao? Nhận thấy sự thắc mắc của con trai, bà Tâm gật đầu giải thích:
- Đúng vậy! Người đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-the-gioi/2912140/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.