Chương trước
Chương sau
“Mình đúng là một thằng rác rưởi mà!” – Cường tự trách. Cậu không thể tha thứ cho bản thân mình khi làm Mộc Thảo buồn đến như vậy. Nhưng trong chuyện này cậu biết phải làm sao cho tốt đây. Không giống như những người đàn ông khác trong những truyện chuyển sinh cậu từng đọc luôn có tham vọng đa thê, Cường thuộc loại nhất kiến chung tình. Cậu có thể có cảm tình với nhiều người cùng lúc và yêu quý họ, truy nhiên một khi đã xác định nghiêm túc trước một mối quan hệ thì cậu sẽ toàn tâm toàn ý cho nó mà thôi. Bởi vậy, mặc dù đã nhìn Mộc Thảo với ánh mắt khác xưa nhưng một khi trong lòng vẫn còn vương vấn hình ảnh người cũ, cậu nhất định sẽ không làm khổ cô. Thà đau một lần rồi thôi chính là châm ngôn sống mà Cường luôn mang theo ở thế giới trước.

Đã dặn lòng như thế nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, gương mặt xinh đẹp đẫm nước mắt của Mộc Thảo lại hiện lên trong đầu khiến cậu cảm thấy vô cùng có lỗi. Đã hai ngày sau vụ tỏ tình đó rồi mà Cường vẫn chưa thể ngủ yên. Sau cuộc nói chuyện với Mộc Thảo thì tối đó vì vài lí do nên buổi ăn cơm của cậu ở nhà nhỏ đã bị dời lại đến hôm nay luôn. Nghe đồn là Thảo bị ốm nặng suốt hai ngày, Cường cũng chẳng biết là có phải là lỗi tại mình hay không nữa?

Sáng nay Cường dậy từ sớm. Như mọi ngày bình thường, cả nhà cậu đều đã đi làm trước đó. Cường ngồi vào bàn và thưởng thức tô mì trứng tự nấu ngon lành rồi rời khỏi nhà để tìm gặp ** Sợi – một thằng bạn từ thời tiểu học để xin ý kiến. Thằng này học hành không giỏi nên sớm đã nghỉ, hiện đang làm công nhân may cho nhà máy dệt lớn nhất huyện. Dù hay giao du với những thành phần bất hảo trong xóm nhưng nó rất lễ phép với ba mẹ của Cường, chưa làm gì phạm pháp và luôn hết lòng với bạn bè nên cậu rất nể trọng. Ngồi đợi trong quán café cóc quen thuộc hơn mười phút thì ** Sợi đến. Mặt nó có hơi bực mình vì thiếu ngủ nên vừa đặt mông xuống ghế đã phàn nàn:

- Làm gì mới sáng sớm đã gọi tao ra thế? Dạo này sao rồi mày?

- Uống gì kêu đi. Nay tao mời! – Cường hào sảng.

- Ha ha! Cho li cà phê đá chị ơi! – Sợi ngoác tay gọi bà chị chủ quán, nó tiếp – Qua giờ tăng ca dữ quá, cái vai tao muốn đi luôn rồi! Mà mày dạo này học hành sao rồi? Sao nay rảnh gọi tao vậy?

Cường đưa li cà phê trước mặt lên làm một hớp, ôn tồn trả lời:

- Vẫn bình thường thôi! Nay tao gọi mày ra vì có vài thắc mắc chuyện tình cảm nên cần xin ý kiến một chút.

- Chà! Mày tìm đúng người rồi đó! – Nó phổng mũi.

Cường suy nghĩ một lúc rồi quyết định kể cho nó nghe về chuyện tình tay ba của mình với Mộc Thảo và Nhã Uyên. Sợi chăm chú nghe từ đầu đến cuối, còn mượn điện thoại cậu để xem hình hai nhỏ nữa. Cuối cùng nó phán một câu xanh rờn:

- Hai bé này ai cũng xinh hết, mày chọn nhỏ nào cũng được!

- Hỏi mày cũng như không! – Cường bực dọc – Tao không biết nên xử lí làm sao cho tất cả đỡ đau khổ đây này. Chọn đại một người thì dễ rồi, nhưng đó có phải là lựa chọn đúng hay không?

** Sợi gãi đầu bào chữa:

- Thì tao tuy nổi tiếng đào hoa nhưng có yêu ai thật lòng bao giờ đâu mà! Chẹp! Chẹp! Hai em này mà mày một em, tao một em thì đỡ nhỉ? Khỏi cần suy nghĩ.

Cường liếc nó với ánh mắt hình viên đạn tựa như muốn xuyên thẳng qua đầu làm Sợi hốt hoảng giải thích:

- Tao đùa đấy mà! Hê hê! Tao biết một chỗ giải khuây rất tốt để mày suy nghĩ đây.

- Chỗ nào đấy? – Cường nghi hoặc.



- Quán café Hương Xưa trên đường Quốc Lộ đó biết không? – Sợi trả lời.

- Tụi mình đang ở quán café mà, còn đến quán café khác làm quái gì? – Cậu hỏi lại.

** Sợi không thèm giải thích dông dài. Nó vội kéo tay cậu đứng dậy rồi bước ra trả tiền café cho bà chủ quán. Trước khi chuyển sang quán Hương Xưa thấy Cường còn bán tín bán nghi nên nó tươi cười nháy mắt hứa hẹn:

- Chỗ đó khác chỗ này. Mày cứ đến rồi sẽ biết thôi.

***

Trong địa bàn huyện nơi mà Cường sinh sống, Hương Xưa không phải là một quán café quá nổi tiếng. Những người trẻ như cậu hiện tại thường ưa thích gặp nhau ở quán trà sữa hơn. Còn với những người độ tuổi trung niên, họ sẽ lựa chọn những quán cóc vỉa hè cho đỡ tốn kém. Chỉ ai nhà có điều kiện hay sành cà phê thì mới ghé đến quán lớn như vậy. Quái? Cường nghĩ thầm, tại sao một thằng xem lao động là vinh quang, coi tiền là sinh mạng như ** Sợi mà lại thoải mái mời cậu đến đây kia chứ? Và Cường sớm nhìn ra vấn đề: trái với vẻ sang trọng và lịch sự bên ngoài, Hương Xưa đích thị là một quán café đèn mờ trá hình, nơi nam giới đến để tìm thú giải khuây. Cường tá hỏa đẩy vai thằng Sợi giận dữ:

- Mày đưa tao tới chỗ này làm cái gì vậy? Tao nghiêm túc tin tưởng hỏi ý kiến của mày mà mày lại…

- Gượm đã bạn hiền! – Sợi khoát tay – Tao thấy mày quá stress nên dẫn mày đến đây mua vui tí thôi mà. Mày cứ bình tĩnh, chúng ta ai cũng là đàn ông con trai mà sợ quái gì nữ nhi chứ? Họ có ăn thịt mày đâu.

Cường thầm kêu khổ, mồm thằng Sợi quá to nên hiện tại bọn cậu đang thu hút sự chú ý của mấy tay khách làng chơi và nhân viên ở đây. Lúc này mà bỏ chạy thì còn mặt mũi gì nữa, Cường bực dọc chọn một cái ghế dài gần đó. Sợi thấy cậu ngầm đồng ý thì đon đả ngồi xuống theo và vớ lấy cái menu trên bàn xem xét. Một cô gái cỡ 20 tuổi dạn dĩ đến bàn hai đứa mời chào:

- Anh Sợi lâu quá không ghé chơi. Nay anh có bạn à? Anh muốn uống ở đây hay sử dụng dịch vụ VIP?

Cường nghi hoặc nhìn thằng bạn của mình. Cái quái gì vậy? Khách quen cơ đấy! Mà chị gì ơi, thằng này nó bằng tuổi em đấy, mới 15 thôi nên không cần phải xưng anh đâu. Chủ quán mà biết thằng Sợi chưa tới tuổi thành niên mà vào đây thì có cho tiền chắc cũng không dám tiếp. Nghĩ bụng vậy thôi chứ Cường nào dám vạch trần thằng bạn thân, cậu tằng hắng:

- E hèm! Làm ơn cho 2 li café. Tụi tôi uống ở đây.

- Mày ngáo à? Không phải mới uống 2 li ở quán cóc rồi sao? Tao mời mày đến đây đâu phải để uống cà phê chứ? – Sợi cay cú.

- Hừ! Mày khi không dẫn tao đến chỗ đồi trụy này còn sủa cái gì nữa?

- Đồi trụy cái quái gì? Tuy mày nhìn thế nhưng người ta buôn bán làm ăn bình thường đấy! – Nó thanh minh.

- Vậy chứ cái “đá trứng cút” và “súc bình xăng con” trong cái menu này có ý gì? Tưởng tao ngu à? Có tin tao méc bà nội mày không? – Cường giận dữ đe dọa.



Như bị chọc trúng yếu huyệt, Sợi rối rít xin lỗi rồi ngoan ngoãn ngồi yên như một chú cún con. Cường vuốt ngực để làm giảm sự tức giận trong lòng, đang tính tiếp tục bàn câu chuyện dang dở hồi nãy thì bất ngờ có tiếng ẩu đả ở gần đó vang lên. Một gã giang hồ tuổi ngoài ba mươi có dáng vẻ bặm trợn xách cổ một người phục vụ nam lên cao và hét thẳng vào mặt:

- Con mẹ nó! Tại sao lại đưa mày ra phục vụ ông chứ? Hắc Miêu đâu hả?

- Dạ thưa anh Hải! Hắc Miêu là hoa khôi của quán em. Cổ muốn phục vụ ai thì sẽ tự lựa chọn chứ không ép được ạ… Mong anh Hải chọn các em khác…

- Mẹ mày! – Tên Hải tát người phục vụ một cú sấp mặt, giọng gã gằn lên như một con dã thú – Từ đó đến giờ chưa đứa nào dám từ chối Hải “đại bàng” tao đây! Mày kêu con Hắc Miêu ra đây tiếp tao nếu không tao phá quán.

“Haizz” – Cường thở dài. Lại là mâu thuẫn giữa khách làng chơi và mấy ả đào. Mọi người trong quán ai nấy đều mặt tái xanh đổ mồ hôi hột trước gã giang hồ bặm trợn hết cả rồi. Cường tuy vốn không quan tâm chuyện thiên hạ nhưng cũng không ưa được loại người như lão Hải nên vội vàng chen lên đám đông tính dạy cho lão một bài học ra trò. Nhưng vừa được nửa đường thì Hắc Miêu đã bất ngờ bước ra từ phòng thay đồ. Đó là một cô gái diện một bộ váy màu đen tuyền có phần ngực trễ sâu xuống nửa kín nửa hở. Gương mặt cô thật sự là một kiệt tác của tạo hóa: vừa xinh đẹp kiểu thánh thiện vừa mê hoặc kiểu gợi tình khiến tất cả các khách nam si mê đến độ quên cả thở. Cô bước đến trước mặt Hải “đại bàng” thỏ thẻ với giọng đùa cợt:

- Hi hi! Tưởng ngoài đây có gì vui mà lại ồn ào thế này, té ra chỉ là một con heo đực kêu gào như bị thiến thôi à?

- Này cô em ăn nói cẩn thận nhé! Có biết anh là ai không? – Hải đổi giọng. Nếu là người khác xấc xược như vậy với gã thì sớm đã no đòn rồi. Nhưng tiểu ác ma này là một ngoại lệ, hắn đã chết mê chết mệt cô nên mới kiên nhẫn đến thế.

- Nhưng em có quy tắc của mình! Hôm nay em có khách khác để tiếp rồi, bữa sau anh lại đến nhé! – Cô gái khéo léo từ chối.

- Thằng nào hả? Hôm nay thằng nào là khách của em? – Hải thách thức.

Cô gái đảo mắt nhìn một vòng rồi vui vẻ khi nhận ra có người quen. Cô chỉ thằng vào một chàng trai đeo mắt kính đang ra sức chuồn về phía cổng ra vào, miệng hớn hở:

- Đúng rồi! Là cậu ta đó.

Cường thầm than trời kêu khổ. Tuyết Nhi ơi là Tuyết Nhi, sao lần nào gặp cô cũng trong mấy tình huống khó đỡ này hết vậy. Hải “đại bàng” nào để cậu dễ dàng bỏ trốn, hắn kích hoạt bộ giáp Đồng của mình lên rồi nhanh như cắt chặn ở phía cửa vào. Thấy Cường dường như chỉ là một thư sinh trói gà không chặt nên gã lên tiếng đe dọa:

- Này cậu em! Vui lòng nhường Hắc Miêu lại cho anh hôm nay nhé, không thì anh đập cho bể kính bây giờ.

Cường tính nói gì đó để thoái thác nhưng đã bị Tuyết Nhi nhanh tay chặn lời:

- Anh mà dám bỏ đi là em cho anh nổi tiếng nhất hôm nay luôn đó.

“Ai dà! Coi bộ hết cách thật rồi” – Cậu chép miệng rồi dồn toàn bộ “sinh khí” trong cơ thể xuống bàn chân. Không nói không rằng, Cường tung một cước nhanh như điện xẹt vào giữa ngực của Hải. Sau khi trải qua một buổi huấn luyện với Ngọc Lan và biết được căn cơ của việc chiến đấu, Cường đã tự học cách điều khiển cơ thể mình đến mức tinh thuần, một đòn đánh ra mạnh tựa thái sơn. Dĩ nhiên Hải chỉ là một gã võ biền làm sao có khả năng chống cự lại được. Rất nhanh chóng sau khi trúng đòn hắn ôm ngực đổ gục xuống rên la thảm thiết rồi phải rút lui trong sự nhục nhã. Tuyết Nhi nhìn Cường với ánh mắt hài lòng, cô quay sang gọi người quản lý:

- Phiền anh sắp xếp cho Cường vào phòng VIP nhé! Hôm nay em sẽ phục vụ cậu ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.