“Ầm! Ầm! Ầm!” – Phát đạn pháo được bắn ra với uy lực khủng khiếp hoàn toàn có thể cuốn trôi bất cứ thứ gì dám cản đường nó.
Ngọc Lan lòng thầm cảm ơn bộ giáp của cậu đàn em. Dù chỉ ở đẳng cấp bạc thôi nhưng năng lực của nó hoàn toàn không thua kém gì giáp vàng cả, thậm chí phát đại pháo này còn có uy lực mạnh mẽ hơn. Và với sức mạnh khủng bố như vậy thì Lan tin chắc rằng phen này tên đồ tể đang nằm trong phòng kia có mọc cánh cũng khó mà thoát được.
Quốc Thanh không bỏ lỡ bất kì một giây phút nào, anh lao ngay đến ôm trọn đường đạn và dùng tay áp chế nó trước khi nó kịp trúng mục tiêu. Nói qua một chút về năng lực “Phân giải” mà anh đang sử dụng lúc này. Đó là một hệ thống phòng ngự mới được các quốc gia tiên tiến sáng tạo ra. Bằng cách dùng một nguồn năng lượng cùng tần số với đòn đánh của kẻ thù, người sử dụng hoàn toàn có thể triệt tiêu và giảm thiệt hại của đối phương về con số 0.
Tuy nghe có vẻ ưu việt là thế nhưng nó cũng tồn tại hai điểm yếu chí mạng. Thứ nhất chính là xác suất có thể dò tìm ra tần số năng lượng của đòn tấn công muốn triệt tiêu là cực kì thấp và thứ hai chính là việc hệ thống bị quá tải khi phải kích hoạt quá nhiều câu lệnh trước các đòn đánh có sức hủy diệt cao.
Cách khắc phục duy nhất chính là khả năng điều phối nguồn lực của bộ giáp thông qua trí não con người sao cho hợp lý. Đây cũng chính là những trở ngại gần như không thể vượt qua dù cho có là một chiến binh Saint đẳng cấp quốc gia đi chăng nữa.
Nhưng thế giới luôn có những trường hợp ngoại lệ, và Quốc Thanh cũng là một trong số đó. Anh ta với tài năng thiên bẩm trong việc điều khiển giáp Saint lại còn được đệ nhất tông sư Việt Quốc cho kinh qua vô số trận thực chiến với các đối thủ hùng mạnh nhất thế giới nên dễ dàng sử dụng thành thạo được loại kĩ năng đặc biệt này.
Viên đạn với nguồn năng lượng khổng lồ do Ngọc Lan bắn ra cơ bản cũng không thể làm khó được anh ta, sức công phá của nó dần giảm đi theo thời gian nó bị anh áp chế. Có điều chính Quốc Thanh cũng không thể ngờ được là một bộ giáp bạc lại có thể cho ra một đòn tấn công mạnh mẽ như vậy nên nhất thời không hóa giải nó ngay lập tức được.
Ngọc Lan nhận ra được tình hình, lòng vô cùng khâm phục trước kĩ năng và sức mạnh kinh người của Quốc Thanh. Cô biết mình hiện tại không phải là đối thủ của anh ta. Nếu bây giờ mà đợi đến khi đòn thế bị triệt tiêu hoàn toàn thì khó mà làm gì được nữa nên vội tăng tốc lao thẳng về căn phòng của tên khủng bố. Trước khi đi Lan cũng không quên khịa anh chàng một câu:
- Tạm biệt nhé Hỏa Anh Hùng! Tôi có việc cần giải quyết với tên Đỗ Duy Nhất nên đi trước. Anh cứ lo xử lý phát súng đấy cho tốt đi thì hơn kẻo dinh thự này lại thành đống gạch vụn.
Nhưng cô vừa bay được tầm khoảng hơn năm mét thì đã bị một quả cầu lửa bỏng cháy tấn công từ phía sau làm cho phần lưng bộ giáp bạc vỡ tan tành. Thậm chí tổn thương còn nghiêm trọng đến mức xuyên qua cả hệ thống phòng ngự của cô mà trực tiếp ảnh hưởng lên cơ thể. Ngọc Lan kinh hoàng phun ra một ngụm máu tươi rồi lảo đảo rơi xuống mặt đất cái rầm.
- Làm sao có thể chứ? Không phải là anh còn đang phải bận hóa giải đòn đánh đó sao? Chết tiệt! Mình bị trúng đòn trực diện này nặng quá.
- Kết thúc rồi! – Quốc Thanh bước ra từ làn khói mỏng – Cô đã quá xem thường tôi. Vừa rồi cũng đơn giản thôi, tôi quyết định không chuyển hóa năng lượng đòn đánh đó thành những hạt nguyên tử vô hại nữa mà chỉ chuyển thành nguyên tố lửa rồi dùng Gift của mình hấp thụ ngược lại. Nhờ thế mà không chỉ giảm đi một phần tư lượng thời gian cần thiết mà còn có thêm năng lượng bổ sung nữa. Tôi thừa nhận cô là một đối thủ rất mạnh nhưng chỉ có vậy thôi thì không làm nên cơm cháo gì ở đây đâu.
Người đàn ông này quả thực quá siêu việt. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà hắn ta đã nghĩ ra được cách tối ưu nhất để giải quyết tình huống ngặt nghèo đó. Ngọc Lan biết mình bây giờ đã hết hi vọng thật rồi nên vô cùng buồn bã. Ngôn Tình Tổng Tài
Lan thầm nghĩ: “Ba ơi! Mẹ ơi! Con xin lỗi vì đã không trả thù được cho hai người. Nhưng xin đừng lo lắng nữa, cả nhà ta sẽ sớm đoàn tụ với nhau thôi!” rồi cô lập tức lấy ra quả bom đã được chuẩn bị từ trước nhằm kích hoạt nó tự sát. Quốc Thanh vừa nhìn thấy quả bom đã nhanh như chớp rút hỏa kiếm của mình ra lao về phía cô, anh hét lớn:
- Tôi sẽ không cho cô được phép chết dễ dàng như vậy đâu. Ít nhất thì chúng tôi cũng cần phải biết được danh tính cô là ai. Bỏ qua bom xuống đi nếu không cánh tay của cô sẽ mất đấy.
Một lời dọa nạt như vậy thì làm sao có thể ảnh hưởng đến một chiến binh dày dạn kinh nghiệm chiến đấu như Lan được. Cô vẫn cố chấp bấm nút kích hoạt quả bom.
Tuy nhiên khi chỉ còn đúng một giây nữa là hoàn thành mục tiêu thì lưỡi kiếm của Quốc Thanh đã chém tới. Không kịp rồi! Tốc độ của anh ta quá nhanh. Ngọc Lan nhắm nghiền đôi mắt của mình vì sợ hãi trước khoảnh khắc tồi tệ sắp tới.
“Phập” – Một cánh tay bị đứt lìa văng thẳng lên bầu trời làm máu bắn ra tung tóe xung quanh. Thật là lạ, tại sao cô lại không có cảm giác đau đớn gì cả như thế này? Cô mở mắt và nhận ra hai tay mình vẫn còn nguyên, rõ ràng cánh tay đang nằm trên mặt đất kia không phải là của cô rồi.
- Đội trưởng! Chị ổn chứ?
Ngọc Lan kinh hoàng khi nhận ra giọng nói đó. Mỗi người khi trang bị giáp Saint đều có thể tùy chọn một loại giọng nói khác nhau để tránh để lộ danh tính. Sở dĩ cô có thể thông qua giọng nói để biết được người trước mặt là ai bởi vì cậu ta đang dùng chính bộ giáp vàng kim mà cô đã để lại. Đúng vậy, người vừa mới xuất hiện chính là Lưu Chí Cường, một cánh tay của cậu hiện đã bị đứt lìa trong khi cố gắng đỡ đòn cho cô.
Ngọc Lan ôm mặt chấn động, cậu ta đã thực sự đến đây để bảo vệ mình, thậm chí còn vì mình mà hi sinh cánh tay nữa. Chàng thanh niên ấy, dù nhỏ tuổi hơn, vẫn cho cô thấy thật an toàn biết bao khi ở sau lưng cậu ta. “Đến một ngày nào đó sẽ có một chàng trai xuất hiện và liều mình bảo vệ con” – Lời nói của người cha quá cố từ đâu lại xuất hiện trong đầu làm cho trái tim của Ngọc Lan rung động mãnh liệt.
- Lại xuất hiện thêm một con chuột nữa à! Chàng trai, tôi rất nể phục hành động liều lĩnh đó của cậu đấy. Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra lần thứ hai đâu, khôn hồn thì bảo cô gái kia bỏ quả bom xuống. Các người hôm nay có mọc cánh cũng khó mà chạy thoát! – Quốc Thanh tuy dùng lời lẽ đe dọa nhưng trong ngữ khí đã có vài phần lo sợ. Lại có thêm một đại địch mặc giáp vàng đến đây ứng cứu thì rõ ràng người bất lợi chính là cậu vì không biết thực lực của kẻ kia thế nào trong khi bản thân không còn quá nhiều năng lượng nữa. Lỡ mà trong trường hợp tệ nhất tên vừa đến cố gắng ngăn cản anh cho tên kia tự sát rồi sau đó bỏ trốn thì đến Quốc Thanh cũng không làm gì được.
- Chạy đi nhóc! – Ngọc Lan nói nhỏ - Chị sẽ dùng hết sức cản trở anh ta rồi sớm tự sát. Chị xin lỗi vì đã làm liên lụy nhóc như vậy. Mau chạy đi trước khi cứu binh của họ đến.
Cường bình thản tiến đến bên cô gái và lấy quả bom trong tay của cô ra. Ngay lập tức cậu cũng dùng khả năng “Phân giải năng lực” để vô hiệu hóa nó chỉ trong vòng vẻn vẹn vài giây đồng hồ. Xong xuôi thì cậu cười với cô một cách đầy tự tin:
- Đội trưởng, chị quên rồi sao? Em đến đây để bảo vệ chị kia mà! Sẽ không có ai phải chết hôm nay cả. Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu và thoát khỏi đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]