"Kế tiếp Lâm Nguyệt"
"Vâng" hô ta một tiếng xong lách người bước qua Vũ Tuyệt, một bộ mặt lạnh nhạt, nhìn Vũ Tuyệt như không khí bước qua người hắn, ngay cả liếc hắn một cái đều không đáng để nàng liếc sao.
Vũ Tuyệt cứng ngắt như một pho tượng đứng tại chỗ, vẻ mặt vẫn cười, nhưng là một nụ cười bi thương, hắn thật không ngờ đây là người luôn dịu dàng, nhu hòa lo lắng cho hắn, nhưng trong nháy mắt hai ta lại như người xa lạ, chẳng lẽ tất cả trước kia đều là giả dối? Vì cài gì chứ?
Giờ phút này, con tim hắn lại vô cùng nhói đau, lại như chìm vào bóng đêm lạnh lẽo, tất cả hình ảnh của nàng trong lúc này đang dần thay đổi và biến mất, tất cả mộng tưởng thời thiếu niên của hắn cũng biến mất sâu vào trong cõi lòng,
"Hắc hồng sắc, trung đẳng tinh anh"
Một tiếng chấn kinh quát làm khiến hắn tỉnh lại, lầm bầm nói
"Hắc Hồng sắc sao? Thì ra là thế, hoa hồng đen thứ đại biểu cho sự cao ngạo, lạnh lùng sao, ha ha." Cươi nhẹ một tiếng Vũ Tuyệt xoay người ôm linh miêu rồi bước xuống đài, bỏ lại tất cả âm thanh ồn ào trên quãng trường, có người thấy hắn châm chọc, có tên lại khinh bỉ, người lại, an ủi đồng tình hắn, người lại xem hắn là không khí, không đáng quan tâm
Nhưng hắn vẫn như không nghe, không thấy lơ ngơ bước về nhà, ở lại đây nhìn cô ấy một phút giây nào nữa hắn lại ghê tởm, bây giờ niềm an úi lớn nhất của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-sung-cua-ta-la-than-thu-bien-di/3165517/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.