+"giọt máu biến tiểu phượng hoàng" mình sửa lại thành "giọt máu hóa thánh một tiểu hỏa Tước ( tước là chim sẻ)"Phượng Vũ Điệp mình đổi lại thành tên Lạc Huyên, Phượng gia thành Lạc gia
Nhìn Tiểu Bạch, Vũ Tuyệt mặc dù trong lòng vô cùng kích động, vui mừng âm thầm nhủ, thời của hắn! Sắp đến rồi, nhìn cái kia tiểu linh miêu hắn vẫn là rất đang nóng lòng chờ mong không biết Tiểu Bach sau khi biết dị là cái gì chủng tộc linh thú.
Nhưng! Đời éo như mơ!!!
Một dự cảm bất lành dâng lên đầu, điều này cắt ngang sự kích động của hắn, Vũ Tuyệt nhíu mày nhìn Tiểu Bạch hắn không hiểu tại sao luôn có một cảm giác lỏng lẻo sâu trong linh hồn.
Không xong, Vũ Tuyệt như nhận ra cái gì, sâu trong lòng một trào lên một cảm giác kinh hoảng, Vũ Tuyệt nhìn chằm chằm Tiểu Bạch thân hình run lên, bởi vì thứ đang dần trở nên lỏng lẻo kia là khuế ước của hắn với Tiểu Bạch, hắn cảm nhận được sinh mệnh của nó đang trôi dần đi, biết được điều này Vũ Tuyệt vội vàng hướng Lạc Huyên thất kinh quát to
"Huyên Huyên Tỷ mau cứu Tiểu Bạch"
Đứng một bên Lạc Huyên vốn nàng cảm thấy có gì đó không đúng nhưng vẫn là không thể chắc chắn, cho nên nàng vẫn chưa động thủ. Vừa nghe Vũ Tuyệt quát to nàng liền biết không ổn vì thế không chút do dự linh lực cuồn cuộn về phía Tiểu Bạch, còn quát lớn
"Tiểu Tuyệt mau chuẩn bị linh dược trị thương"
Nhưng
Phốc!!
Vẫn là có chút không kịp toàn thân Tiểu Bạch nháy mắt kinh mạch nội tạng như bị chấn vỡ khắp người máu me lang tràn đỏ thẩm nhiễm đỏ cả một bộ lông trăng buốt kia, xong nó liền ngã xuống chỉ còn dư lại một chút hơi tàn, vốn là nó nên chết rồi nhưng để sống nó bất chấp.
Nhìn thấy thế, Vũ Tuyệt không chút do dự, tay linh dược lao vào biển lửa, hàn băng vẫn chưa tiêu tan kia, mặc cho toàn thân nóng bỏng đau rát, lại lạnh thấu xương đi nữa Vũ Tuyệt vẫn không chút quan tâm lao về phía Tiểu Bạch vừa chạy vừa quát lớn
"Tiểu Bạch ngươi cố gắng lên, chỉ một chút nữa"
Aaa!
Vũ Tuyệt có chút không chịu nổi kêu o đau rát, lạnh rét hắn gần như muốn ngất, mặc dù hắn lại là bát trọng nhưng vẫn không thể nào chịu nổi cái này hành hạ, như vậy một cái con mèo bình thường lại chịu phải nhưng thể này thì thế nào, mặc dù song hệ linh thú nhưng nó lại không có phẩm nên không khác gì linh miêu bình thường là mấy, đang lúc suy nghĩ thì trong chốc lác tất cả đau đớn đều tiêu tan, xung quang hắn một nguồn linh lực vô cùng mạnh mẻ bao bọc lấy hắn, nhưng hắn lại không chút vui vẻ nào, ngược lại vô cùng lo lắng điên cuồng lao về phía trước.
Đi đến chỗ tiểu Bạch, đưa tay bế nó lên Vũ Tuyệt không chút do dự lấy toàn bộ linh dược nhét vào miệng nó, thần sắc hắn có chút khẩn trương, lúc này Lạc Huyên cũng xuất hiện bên cạnh Vũ Tuyệt nói nhỏ
"Tiểu Tuyệt được rồi nó không sao đâu, mặc dù nó thất bại nhưng cũng không coi là thất bại"
Vốn sắc mặt Vũ Tuyệt vô cùng buồn rầu nhưng nghe Lạc Huyên nói hắn như lại tìm được một tia hy vọng, hắn vội vàng hỏi
"Huyên Huyên tỷ, cái này là sao, tỷ có thể nói rỏ hơn một chút được sao?"
Lạc Huyên mỉm cười nhẹ nói.
"Cái này là Tiểu Bạch cũng coi như là biến dị hoàn thành, nhưng đến giai đoạn cuối, lúc huyết mach thức tỉnh, vốn ta tưởng, huyết mạch của ta và ngươi đã dung hợp hoàn toàn, không ngờ chỉ là nó chỉ vẫn là mới dung hợp một chút, vì thế, huyết mạch vừa thức tỉnh chúng nó liền xung đột lẫn nhau một chút nữa thì khiến Tiểu Bạch bạo thể chết may mà nó đã dung hợp một ít nên không quá nguy hiểm cộng với ta áp chế kịp thời nên không sao nhưng đây cũng chỉ là tạm thời, nếu không kịp chữa trị thì nó có thể biến thành loài vật bình thường, thậm chí có thể là chết, hiện giờ ta có hai phương pháp có thể cứu nó, thứ nhất ngươi chọn một trong hai loại huyết mạch loại còn lại có thể xóa bỏ, nhưng ta khuyên vẫn là xóa bỏ huyết mạch của ta cho ngươi, dù sao nó cũng không phải là huyết mạch vốn có của nó, cách này chỉ cần bản thể của ta ở đây liền dể dàng, còn phương pháp thứ hai là dung hợp huyết mạch cả hai lại tạo nên một loài linh thú hoàn toàn mới trong vũ trụ này, đương nhiên cái này càng khó khăn, mạo hiểm vô cùng cao, hơn nữa quan trọng nhất là cần linh vật thích hợp, thứ có thể điều hòa giữa băng hỏa cực kỳ hiếm"
Càng nói trong giong Lạc Huyên càng nghiêm trọng.
"Vậy chúng ta liền bắt đầu cách một thôi"
Vũ Tuyệt không chút suy nghĩ chọn ngay, hắn nhưng lo lắng cho Tiểu Bạch hơn hết, cái gì huyết mạch nếu không có mệnh hưởng thì để làm gì chứ.
"Nhưng... chân thể của ta hiện giờ đang trong bí cảnh gần đây rèn luyện trong vòng một tháng nữa không trở về"
Nói đến đây sắc mặt Lạc Huyên có xấu hổ.
Nghe vậy mặt Vũ Tuyệt sầm lại, thở dài nói.
"Vậy Tiểu gia hỏa này có thể cầm cự được một tháng hay không"
"Cái này ta cũng không biết, tất cả đánh trông cậy vào nghĩ lực của nó"
Lạc Huyên bĩu môi nói.
Lúc này nàng nhưng đang là mặc một bộ váy lụa trắng như dài đến đầu gối vô cùng làm nổi bậc cái kia thánh khiết khí chất, lại thêm cái biểu cảm này chậc phải nói là sắc nước hương thành, nhưng hắn không chút nào quan tâm mà nhìn chằm chằm vào tiểu Bạch đang nằm đang hấp hối chỉ còn chút hơi tàn, hắn đành phải thu nó lại trong không gian linh hồn, hắn đứng dậy đi ra khỏi sân huấn luyện trong lòng thì thở dài một hơi thầm nhủ.
Vậy đành chờ đợi, Tiểu Bạch ngươi nhất định phải cố gắng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]