Dịch & biên: †Ares†
oOo
Nói trên người bạn có rận là khen bạn chứ không phải chửi bạn, bạn có tin không?
Có người tin thật đấy, đương nhiên không phải AQ, mà là các danh sĩ thời Ngụy Tấn. Trong lịch sử, thời kỳ Ngụy Tấn là một giai đoạn quá độ kỳ diệu giữa cường Hán và thịnh Đường. Sĩ tử Ngụy Tấn thích tán dóc về huyền đạo, phong lưu phóng túng, sử gọi là phong độ Ngụy Tấn.
Ví dụ như một trong Trúc Lâm Thất Hiền*, người yêu rượu nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc – tửu đồ Lưu Linh, luôn sống trong những cơn say mê mê tỉnh tỉnh, thậm chí còn sai người vác cuốc theo sau, nói nếu ông say rượu chết ở đâu thì chôn luôn ở đấy. Ông này uống say thường xuyên trần như nhộng ngồi ở trong phòng, có người nhìn không vừa mắt chất vấn hai câu, Lưu linh lại châm biếm nói:
- Trời đất là nhà của ta, phòng ốc là khố của ta, cớ sao ngươi lại chui vào trong khố ấy?
(*Trúc Lâm Thất Hiền là thành ngữ dùng để chỉ bảy người tài giỏi đức độ sinh sống vào khoảng cuối đời nhà Ngụy, đầu nhà Tấn ở bên Tàu ngày xưa, vào thời gian giữa những năm 200 - 300 sau Tây Lịch. Bảy người đó là các ông: Nguyễn Tịch, Kê Khang, Lưu Linh, Sơn Đào, Hướng Tú, Vương Nhung, Nguyễn Hàm)
Mấy câu kia, nếu là người khác nói vậy nhất định sẽ bị nhận định là một kẻ lưu manh, nhưng Lưu Linh thì khác, ông ta lại có thanh danh là người làm công tác văn hóa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-son/3069551/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.