Thấy bàn tay nhỏ bé của mình đặt ở chỗ đó, Sở Lạc Lạc từ khi ra lần đầu tiên biết được cái gì gọi là xấu hổ, cái gì gọi là e lệ.
“Khụ! Sớm a!” Sở Lạc Lạc rút tay về, rộng rãi nói.
U Phượng thấy được vẻ mặt không được tự nhiên của nàng, trong tiếng nói tao nhã mang theo một tia nghiền ngẫm: “Ngươi sẽ không phải là thẹn thùng chứ?”
Sở Lạc Lạc khẽ nhướn mày, nhìn nam nhân khoé miệng mỉm cười kia nói: “Ngươi nghĩ sao? Cũng không phải là lần đầu tiên.”
Nghe vậy, U Phượng cũng khẽ cười lên, thanh âm trong trẻo như thuỷ tinh, so với tiếng chim hót buổi sớm còn êm tai hơn.
Quả thật năm đó ở Huyết Sắc Chi Lâm, Cổ Vân Lạc từng nhiều lần nằm trên lông chim của hắn ngủ say. Nhất vào vào mùa đông lạnh giá lại càng coi hắn là cái lò sưởi khổng lồ, chỉ là hắn của lúc đó vẫn chưa hoá thành người, vẫn là thân thú khổng lồ.
Bất đắc dĩ, Sở Lạc Lạc trừng mắt nhìn hắn một cái, trong đôi mắt trong suốt hơi hơi mang theo cảnh cáo.
Nhưng là dưới con mắt của U Phượng một cái liếc mắt kia lại có một phen phong tình khác.
Mấy năm không gặp, nàng có chút không giống trước kia, mà hắn, cũng đã thay đổi.
Nàng của trước kia, rất lạnh lùng, rất cao ngạo, mà nàng của hiện tại, trong mắt lại có thêm vài phần lo lắng.
“Này… Ta muốn tay quần áo, ngươi nhất định không được nhìn lén a!”
U Phượng tuy quay đầu đi chỗ khác nhưng khoé miệng vẫn khẽ nhếch nói: “Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-sat/4082668/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.