“Ngươi cho rằng bộ hài cốt kia thực sự là Cổ Vân Lạc?”
Một câu rất nhẹ lại giống như sét đáng giữa trời quang nôt tung bên tai Lãnh Tiêu Nhiên. Thân mình của hắn run lên, con ngươi màu bạc nháy mắt lộ ra thần thái đẹp mắt, bộ mặt giống như tro tàn lúc trước của hắn dường như được lấy lại sức sống, hắn nhìn chằm chằm nam nhân thần bí đột nhiên xuất hiện kia nói: “Lời của ngươi là có ý gì?”
Nam nhân kia cũng không trả lời, chỉ là hơi nghiêng đầu, khóe miệng gợn lên một chút ý cười yếu ớt, khẽ nhấc ngón tay nhẹ nhàng gõ mấy cái vào thân cây. Mái tóc màu trần bì của hắn theo động tác mà nhẹ nhàng lay động, giống như hỏa diễm bùng cháy trong đêm, hết sức xinh đẹp.
“Nói! Ngươi là có ý gì?” Lãnh Tiêu Nhiên kích động ôm bộ hài cốt nhỏ nhắn kia đứng đậy, lại vì quỳ gối lâu mà thân hình hơi lung lay, không thể không đem một tay chống xuống để bảo trì cân bằng, Nhưng là cho dù Lãnh Tiêu Nhiên lúc này suy yếu chật vật đến thế nhưng cả người vẫn toát ra một cỗ khí thế sắc bén.
“Nếu như Cổ Vân Lạc dễ dàng bị hủy diệt như vậy, nàng sẽ không còn là Cổ Vân Lạc.” Nam nhân vẫn vân đạm phong khinh ngẩng đầu nhìn về phương xa, hơi ngưng mắt, giống như thu hút ánh sao vô tận trên thế gian. Hai tròng mắt màu lục đậm u diễm* dần hiện lên một cỗ nóng rực, miệng của hắn lại vẫn như cũ là nụ cười yếu ớt kia: “Niết bàn trọng sinh, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-sat/4082648/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.