Đông Phương Ngạo nhất thời không biết làm gì, cả người cứng ngắc ở tại chỗ, cô gái mới vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm tại sao nói ngất liền ngất ngay lập tức thế này.
Miệng hắn không khỏi hô lớn: “Này này… Các ngươi mau lại đây, hiện tại nên làm gì bây giờ?”
“Câm miệng! Ầm ỹ chết người!”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, thiên hạ nho nhỏ trong lòng khẽ nâng đầu lên, hai tròng mắt màu hổ phách không kiên nhẫn nhìn hắn nói: “Ta còn chưa có ngất đâu, chỉ là thể lực cạn kiệt, mau đưa ta lên xe ngựa đi!”
Nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, hai mắt Đông Phương Ngạo trừng lớn, lúc này mới nhận ra rằng cô nương xinh đẹp này đang nằm trong lòng của hắn. Nghĩ vậy, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình có thể ngửi thấy một loại hương thơm của nữ tử, hai gò má nhất thời nóng rực. May mắn, lúc này trời đã tối muộn, bóng tối che đi vẻ mặt quẫn bách lúc này của hắn, hắn ho nhẹ một tiếng, vội vàng đỡ cô gái kia đến xe ngựa.
Hỏa diễm cháy rực trong không khí, ánh lửa chiếu vào mặt, trong lòng nhớ lại một màn vừa rồi, có kinh tâm động phách, có phẫn nộ, có thương cảm nhưng nhiều nhất là rung động do tiểu cô nương kia mang lại!
Nhưng theo thời gian qua đi, ánh lửa rực rỡ, khí thế cũng yếu đi, dần dần tắt hẳn. Nơi lửa vừa tắt, không lâu trước đây vẫn là một thôn trang, mà lúc này ngay cả hài cốt cũng không còn, chỉ còn dư lại tro tàn, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-sat/4082630/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.