Nhìn hình U Phượng giương cánh, Sở Lạc Lạc không khỏi nhớ tới những ngày ở trong Huyết Sắc Chi Lâm, ma thú U Phượng có thể xem là bằng hữu duy nhất của nàng ở đời trước.
Sở Hiên cởi Tường Phượng xuống, hình ảnh kia liền biến mất, bốn phía chỉ còn lại ánh lửa nhàn nhạt, tựa hồ vừa rồi không hề xuất hiện cái gì. Nhìn thấy một màn thần kỳ kia, Sở Lạc Lạc lại cảm thấy vô cùng hứng thú đối với việc chế tạo chiếc nhẫn kia. Nàng gần như có thể khẳng định bên trong chiếc nhẫn nhất định có chứa thứ gì đó ở trên người U Phượng.
“Ca ca, vị Vương gia trong lời Lãnh Tiêu Nhiên là ai?” Sở Lạc Lạc nhớ tới gương mặt yêu nghiệt của Lãnh Tiêu Nhiên, trong lòng vẫn có chút chán ghét, thế nhưng nàng rất tò mò vị Vương gia trong lời của hắn, trực giác nói cho nàng biết vị Vương gia kia và đám sát thủ nhất định có liên quan.
Sở Hiên nắm chặt nắm đấm, hai hàm răng nghiến chặt, trên trán gân xanh xuất hiện, ngay cả gương mặt anh tuấn cũng bị vặn vẹo, Sở Lạc Lạc thất kinh, nàng chưa từng thấy vẻ mặt đó của ca ca bao giờ.
Im lặng một chút, tựa hồ như đã rất lâu, Sở Hiên thở ra một hơi, lúc này hắn đã tỉnh táo lại, chỉ là trong giọng nói còn mang theo hận ý: “Vương gia này chính là Sở Vương gia – Sở Hàn! Bác ruột của chúng ta, cũng là kẻ thù của chúng ta!”
Sở Lạc Lạc có chút ngạc nhiên, nàng đã nghĩ tới chuyện báo thù nhưng không ngờ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-sat/4082599/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.