Hoài An chạy về phía sau núi hô lớn tên Minh Liên nhưng đáp lại là một sự im lặng đến đáng sợ của núi rừng. Lúc này đây, chú bướm vàng kia vẫn đang dẫn dắt cô đi, một lúc khi nhìn lại thì nhận ra mình đã đi quá xa rồi.
Cô thử gọi tên Kim Liên nhưng chú bướm ấy vẫn cứ bay rồi đi mất, cũng chẳng biết mình đang ở nơi nào, Minh Liên đành quay ngược về hướng mình đi khi nãy mà đi về.
Phía sau cô, một đôi mắt, hai đôi mắt, hàng chục đôi mắt đang nhìn về phía vị đang lạc đường ấy.
Minh Liên thử gọi tên Liên Tâm, Hoài An nhưng chẳng ai nghe thấy lời cô cả. Thôi thì đành tìm đường mà về vậy.
Minh Liên cứ mãi vòng vòng trong rừng mà chẳng thấy đường về. Đi dạo một lúc, cánh rừng cũng như rộn ràng hơn hẵn, tiếng gió tiếng chim làm khung cảnh đẹp vô cùng.
Vì quá mệt, Minh Liên đành ngồi xuống một gốc cây lớn mà nghỉ chân một chút. Các tán lá vì gió mà dao động làm tâm Minh Liên có chút bình yên.
Những thân ảnh đen dần dần tiến lại gần Minh Liên, trên tay không quên cầm một con dao nhỏ.
"Này cô nương kia! Mau ngồi im!" - Đột nhiên một cậu con trai chạy đến chỉ về hướng Minh Liên mà nói. Trên tay cậu cầm một cái rìu, giỏ đeo phía sau đầy ấp gỗ.
Sự xuất hiện của cậu ta làm bọn áo đen lùi lại vào trong bụi cây rồi biến mất. Cậu con trai đó giơ hai tay với cô: "Giờ cô ngồi im nếu muốn mạng mình còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-phi-ta-day-da-tro-lai/959239/chuong-51-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.