Liên Tâm đầu nhìn dưới mặt đất mà đi, đến khi về đến chỗ tá túc hôm qua, đầu đập xầm vào cửa mới trở lại bình thường. Cô mở cửa bước vào thì thấy Minh Liên đang ngồi trên bàn uống nước, chăm chú nhìn tiểu ám vệ đang thăm khám cho Hoài An. Thấy Liên Tâm mở cửa, Minh Liên cũng đành đặt ly nước xuống, tự cảm thấy như Liên Tâm đang cố né tránh tiểu ám vệ mà chạy ra phía sau. Minh Liên cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng bước đến cạnh tiểu ám vệ: "Khi nào thì vết thương khỏi hẳn vậy?". Tiểu ám vệ nhanh chóng đứng dậy, cuối đầu trước Minh Liên: "Thần Là Tinh Lâm, thôi thì người cứ gọi thần là Tiểu Lâm là được! Vết thương của Hoài công công sẽ hết nhanh thôi! Thần đi trước đây!". Tiểu Lâm phút chốc phóng đi mất, Hoài An lúc này mới từ từ ngồi dậy: "Đã làm người lo lắng rồi! Nô tài có lỗi!". Nhưng Minh Liên chẳng mảy may quan tâm, kéo hắn nằm lại trên chõng: "Lỗi phải gì? Cứ an dưỡng đi!". Minh Liên vừa đắp mền lên người Hoài An, bên ngoài bay vào một chú bướm mà vàng tươi óng ánh, dưới ánh sáng mặt trời lại như toả ra các hạt sáng kỳ lạ. Chú bướm ấy nhanh chóng đậu nhẹ lên vai Minh Liên, còn phát ra được tiếng nói: "Này Minh Liên! Cô làm tôi lo chết đi được, vừa quay lại thăm cô thì được tin là cô bị lũ cuốn trôi! Đáng ghét thật chứ!". Hoá ra chú bướm ấy là do Kim Liên hoá thành, Minh Liên dùng tay đỡ nó đứng trước mặt cô: "Sao cô lại hoá bướm thế này? Không phải lúc nào đến thăm cũng là hình người sao?". Dù rất nhỏ, nhưng Minh Liên vẫn nhìn thấy được chú bướm ấy làm vẻ giận dỗi: "Sớ! Nếu không phải nơi đây có mười hai cái lão già canh giữ thì tôi đã đi thẳng vào rồi! Đáng ghét!". Dần dần, chú bướm ấy bây lên cao hoá thành Kim Liên của ngày nào, cô lượn đến cạnh Hoài An, dùng tay đặt nhẹ lên vết thương: "Nằm im! Để ta giúp cậu!". Sau một lúc, Hoài An liền vô cùng bất ngờ khi vết thương đã lành lặn hoàn toàn. Bấy giờ cậu có thể chạy nhảy tung tăng, mà vẫn chẳng sao. Kim Liên vội kéo Minh Liên vào khoảng không vô tận: "Nè! Trong cung giờ đây có chút không ổn, tôi cũng chẳng giúp được gì! Nhưng theo tôi cảm nhận, trong ba năm tới đại nạn thật sự của hai ta sẽ đến!". "Đại nạn???" - Minh Liên hoàn toàn bất ngờ với câu nói ấy. Kim Liên dần tiến tới: "Hiện tại! Trần Thiên đã điều tra ra kẻ giết cô vào năm đó, nhưng đó chỉ là khởi đầu! Minh Liên à, hãy nhớ cho kỹ, đừng quá tin tưởng một ai, cái gì, vì chúng chưa chắc đã giúp cô!". "Trần Thiên biết rồi ư??". "Phải! Biết rồi, nếu chúng ta cùng vượt qua đại nạn này thì Minh Liên, cô sẽ mãi mãi được hạnh phúc!" - Kim Liên nắm lấy tay Minh Liên, vẻ mặt vô cùng vui vẻ. Nhưng Minh Liên lại chẳng vui nổi: "Nếu thất bại???". Vẻ mặt hụt hẫng dần lộ rõ, Kim Liên thả nhẹ tay Minh Liên ra rồi lùi ra xa: "Nếu thất bại! Cả hai chúng ta sẽ không thể tồn tại được nữa! Nhưng Minh Liên à, cô chỉ cần chống lại nó, mọi việc cứ để tôi! Thời gian một nén nhang sắp hết rồi, tạm biệt!" - Kim Liên giơ tay vẫy chào, rồi dần tan trong vô ảnh. Lúc này, Minh Liên bị Hoài An lay làm cho bừng tỉnh: "Chủ tử! Người làm sao vậy???" - Vẻ mặt cậu đầy lo lắng. Minh Liên có chút đứng không vững, liền lùi lại ngồi xuống ghế bên cạnh: "Không sao! Không sao, mau đi xem Liên Tâm thế nào rồi!". Hoài An nhanh chóng tuân lệnh mà chạy ra phía sau, để lại Minh Liên ngồi đó thẩn thờ nhìn lên bầu trời. Tại Càn Thanh cung. Thành Vương đứng trên bệ ngọc, nhìn xuống những đại thần đang đứng đầy bên dưới. "Hồi Nhiếp chính Vương! Theo thần thấy, cần tổ chức tìm kiếm ở khu vực gần sông, may ra mới tìm được Linh phi nương nương!" - Một văn quan bước sang bẩm lên. Một người khác cũng bước ra mà đồng ý kiến: "Thần cũng nghĩ vậy! Linh phi nương nương dù thân mang tội nhưng vẫn là ngạch nương của a ca và công chúa, lại mang long thai! Đương nhiên chết phải thấy xác!". Nhưng có người lại chẳng nghe như vậy: "Thần lại nghĩ chắc chúng ta đã quá lo xa, chỉ cần tìm kím vết tích của chiếc xe ngựa là được!" - Các bên bắt đầu tranh cải vô cùng gây gắt. Thành Vương đang đi vòng quanh long ỷ lật tức đập mạnh một cái làm tất cả đại thần im lặng: "Chuyện này bổn vương tự có suy sét! Hiện nay Hoàng thượng bệnh nặng, nếu có việc cần tấu cứ tấu trực tiếp ở chỗ bổn vương! Thôi bãi triều!". "Cung tống Nhiếp chính Vương điện hạ!" - Các đại thần lần lượt quỳ xuống. Thành Vương vừa rời khỏi Càn Thanh cung liền dùng tay xoa nhẹ thái dương, người bên cạnh thấy vậy liền chạy đến: "Vương gia! Hay là chúng ta về phủ??". Nhắc đến Vương phủ, Thành Vương liền trở lại trạng thái nghiêm túc: "Về??? Người đó có ở đấy đâu mà về, nơi nào có mới là nhà của bổn vương! Đến Dưỡng Tâm điện!" - Thành Vương bắt đầu sải bước chân dài mà đi mất. Chủ tử hai người họ đi mất, chẳng biết phía sau Vân công công đang núp sau bức tường mà nghe được. "Hồi Thái hậu! Nô tài đã điều tra, nghe nói Nhiếp chính Vương phi đã về quên nhà! Nhưng khi nô tài đến đó thì không nghe được tin của cậu ta!" - Vân công công kính cẩn lột vỏ quýt cho Lương Thái hậu. Bà ta nhận lấy mà cười khẩy: "Chẳng quan tâm! Một tên hoạn quan một bước muốn thành phượng hoàng như hắn, ai gia chẳng thèm quan tâm!" - Rồi bà nhận lấy quýt mà từng múi một. Cửa đột ngột mở ra, một tên thái giám từ tốn bước vào. Vừa nhìn thấy hắn, Lương Thái hậu nhanh chóng ngồi thẳng người dậy. Trần Hoàng thấy hai người như vậy cũng chẳng vòng vo: "Ngày mai! Nhị vị chủ nhân sẽ hành động!". "Ngày mai??? Sớm vậy sao?" - Nghe rằng ngày mai, ly trà trong tay của Vân công công bất giác rơi xuống mặt đất mà vỡ tan. "Không sớm! Bà hãy chờ đi, chỉ trong ngày mai, chủ của Đại Vũ này sẽ thay đổi!" - Nói xong, Trần Hoàng vui vẻ rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]