Thái phi ngồi ở trên nhìn Thái hậu bằng con mắt đắt thắng. Có lẽ vì sự kiện Lý thị chiêu quyền muốn lật đổ Cơ thị mà khiến các quan không còn quá xem trọng Thái hậu.
Thái hậu đứng dậy, tất cả đều hướng mắt nhìn đến người. Nhưng chẳng chuyện gì xảy ra, Thái hậu cũng chẳng nói gì mà xoay người đi mất.
Thái phi thấy như vậy liền mỉm cười, một nụ cười khiến người khác vô cùng khó chịu. Minh Liên cũng chẳng thể ở đây lâu mà cũng chạy theo Thái hậu. Cơ Đế đứng lên định ngăn cản thì Thái phi đã lôi cậu lại.
Minh Liên chạy một lúc mới có thể đuổi kịp Thái hậu, thấy người cô liền hỏi: "Tại sao Thái hậu lại bỏ đi như vậy, sao người không nói lại bọn họ?".
Ngay lật tức Thái hậu quay người lại nhìn thẳng vào Minh Liên: "Nói như thế nào? Kể công sao? Không! Ai gia không làm được, năm xưa nếu không phải bà ta phạm sai lầm mà bị phát hiện thì vị trí Hoàng hậu không thể của ai gia! Bây giờ ai gia không sợ mất gì cả, chỉ sợ mất đi đứa con mà mình thật sự yêu quý mà thôi! Nhưng bây giờ lời nói của ai gia có còn giá trị gì không kia chứ!".
Nhưng sau khi nói hết mọi thưa trong lòng, Thái hậu đặt tay lên vai Minh Liên mà hạ giọng xuống: "Hãy xem chừng! Bà ta không phải người đơn giản đâu! Có khi con sẽ mất đi người mình yêu nhất đó" - Nói rồi, Thái hậu rời đi không thêm bất cứ một lời nào nữa.
Lời nói ấy cứ quanh quẩn mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-phi-ta-day-da-tro-lai/959215/chuong-39-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.