Minh Liên thấy khán giả của mình đi mất thì liền chạy theo: "Nè! Không tin ta đá được trăm trái hả?".
Hoài An quay mặt lại nhìn vị chủ tử của mình, vẻ mặt vô cùng chán nản: "Người đoán xem! Nãy giờ người đá cao lắm cũng là ba trái! Nô tài xem không nổi rồi!" - Thế rồi hai người mới dìu nhau đi vào trong.
Minh Liên quăng trái cầu sang một bên rồi đi vào tẩm cung, cô tự rót lấy một ly trà mà uống ực một hớp.
Một lúc sau, Liên Tâm mới dám mở lời: "Chủ tử! Nô tỳ không hiểu rằng chuyện gì đang xảy ra? Và tại sao chúng nô lại phải băng bó như người bị thương thế này chứ?".
Minh Liên nhìn bộ dạng của hai người bây giờ liền phì cười, cô phe phẩy chiếc quạt trên tay rồi nói úp nói mở: "Hai người cứ yên tâm! Khổ trước sướng sau thế mới giàu mà! Cho nên cứ nghĩ rằng chúng ta đang nghỉ dưỡng là tốt rồi!".
Vừa nói xong Minh Liên định chạy ra ngoài đá cầu tiếp thì bị Liên Tâm hỏi lại: "Vậy tại sao chúng nô tài lại phải quấn băng thế này??".
"Tại vì...ờ...tại ta lừa cả hai đó!" - Nói xong Minh Liên vụt chạy ra ngoài. Thế là lúc này Liên Tâm cùng Hoài An mới biết mình bị lừa liền cởi hết tất cả băng bó quăng xuống đất mà chạy ra cùng chơi với cô, từ nãy đến giờ hai người họ đã quá ngứa ngáy tay chân rồi.
Ba người cùng chơi đến khi đã thấm mệt, Minh Liên ngồi xuống bên chiếc ghế đá cạnh hồ sen, nhìn những con cá đang bơi lội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-phi-ta-day-da-tro-lai/959202/chuong-33-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.